Thầy về trường xưa

11/05/202217:53:00(Xem: 1854)

hoa phuong

 


Trở về rồi, Thầy có thấy gì không?

Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ

Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ

Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong

 

Cuối thu tàn, chớm lạnh trời vào đông

Hành lang lớp học dài như nỗi nhớ

Chiều tan trường, em bâng khuâng đứng đó

Thầy đâu rồi, bước về chỉ mình em

 

Trở về rồi, Thầy có thấy thân quen?

Nơi bục giảng, tay ai run rẩy vẽ

Đường tròn chẳng tròn như tim em rất trẻ

Rung động đầu đời nói chẳng thành câu

 

Giờ Toán học, em chỉ muốn thật lâu

Dẫu khô khan phương trình, và ẩn số

Công thức nào em rối bời chưa ngỏ

Định nghĩa Tình Yêu em vẫn đi tìm

 

Trở về rồi, Thầy có thấy chợt buồn?

Chỗ em ngồi năm xưa, giờ trống vắng

Còn đâu nữa nụ cười hiền toả nắng

Phút ngại ngùng đôi ánh mắt gặp nhau

 

Để đêm về em thao thức canh thâu

Nắn nót viết tên Thầy trên thước kẻ

Quà tặng của em đơn sơ, bé nhỏ

Rất nồng nàn, say đắm một tình Thơ

 

Trở về rồi, Thầy có thấy ngẩn ngơ?

Chiều hôm ấy hồn em lạnh rét mướt

Mắt em nhạt nhoà hay vì mưa ướt

Ngày Tân Hôn, Thầy vui bước qua cầu

 

Thầy vô tình, Thầy có biết gì đâu!

Cô bé lang thang một mình hờn dỗi

Trái tim mới lớn mong manh quá đỗi

Gặm nhấm nỗi buồn, thèm khát yêu đương

 

Trở về rồi, Thầy có thấy vấn vương?

Ghế đá, hàng cây, sân trường… im lặng

Mây lững lờ trôi như đang hờn trách

Tuổi học trò thần thánh ai mang đi

 

Thuyền xuôi dòng nhưng em mãi khắc ghi

Sẽ quay lại, dù đôi lần em khóc

Em vô duyên, chẳng nên phận tơ tóc

Nghĩa Thầy Trò, mình mãi mãi nhớ nhau.

 

Kim Loan

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.
kiêu hãnh những lằn roi / ma thuật quyến rũ ánh sáng / siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn / hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên...
Một năm vù vèo lưng, phản / Cái nằm bẹp dí mùa đông / Thì cũng thèm nghe râu tóc / Liệng xuân trên những cánh đồng...
Tại Chương Trình Giải Thưởng Bankstown Poetry Slam trong tháng vừa qua, có sự hiện diện của thơ, dĩ nhiên – nhưng đặc biệt là sự hiện diện của Plestia. Những dòng thơ được đọc lên của Plestia đã thu hút hơn 2,000 khán giả đến tòa thị chính Sydney vào buổi tối đầu tuần thứ Hai trong tháng Hai, nhiều người mặc đồng phục “keffiyeh” để thể hiện hỗ trợ của họ dành cho ngôi sao mạng trẻ tuổi người Gazan, Plestia Alaqad, người bất thình lình trỗi dậy nổi bật trên toàn cầu từ một bối cảnh tàn bạo nhất trên thế giới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.