Những con thú Việt Nam

22/11/202110:55:00(Xem: 1416)

69
Minh họa: Cao Bá Minh



con trâu đen nằm bờ ruộng
ngắm dòng sông
kiên nhẫn hiền từ
như người mẹ bên đồng
dãi nắng dầm mưa nuôi dân tộc
hạt gạo tinh khôi đem sự sống
con ngựa ô im lìm nhai cỏ
vùng trời thảo nguyên lùi đi thật xa
vó bụi mịt mù những ngày biên địa
một lòng theo chủ
cờ xí phất lên
ca tụng sơn hà
con cá đen giữa dòng sinh tử
lục bình trôi ra biển lớn
cảm tạ đất trời mênh mông
bốn mùa chuyển động
núi rộng sông dài
phù sa nhuộm đỏ trái tim
con ốc nhỏ cuộn tròn đáy biển
đại dương sâu mặn
tấm lòng bao la trải rộng
chứng tích bao thế hệ thăng trầm
sống chết, hy sinh vì đại nghĩa
vun trồng cho con cháu hiển vinh
con rùa văn miếu cựa mình
đá chuyển thành xám những tinh anh non nước
già quá tuổi
chờ mãi hiền nhân suốt mấy mươi năm
im lặng nỗi buồn lịch sử
đớn đau tủi nhục đắng lòng


2

con rồng trước cổng chùa dốc núi
nhớ áng mây hồng
một thời ngậm nước phun mưa
tưới bao cẩm tú thuở dựng xây đền miếu
những anh hùng hào sảng
sống đứng thẳng, chết không quỵ lụy
con chó đứng đầu làng vẫy đuôi
mừng người áo mão vinh quy
nợ non sông trên lưng
một lòng trung chính nhớ ơn tiên tổ
lượm chiếc lá dưới gốc cây đa
khấn nguyện thủy chung đất nước
con khỉ nhảy trên cành cây
nhăn nhó đong đưa
giữa phải trái chánh tà
bắt chước người làm trò diễu cợt
mấy mươi năm đóng tuồng
sân khấu ngoảnh lại chẳng còn ai để ý
con chim ba màu trên nhánh phượng khô
tiếng dài tiếng ngắn
khóc bạn bên kia rào sắt
thời binh lửa đã qua
bao giờ mới phủi sạch oán thù
dựng lại quê cha
con ong vàng mất tổ
vo ve bụi hoa bên đường
mật ngọt đời người quá đắng
bỏ chợ bay lên miền cao
thạch thảo tảng đá xanh
chỗ dung thân những ngày mưa bão
con kiến bò ra khỏi hang
ngậm hạt lúa mọc lên từ mầu mỡ
ruộng đồng thơm như vải đào lụa ngọc
hiền từ miền châu thổ
trinh nguyên một đời thiếu nữ
bức tranh tô điểm giang sơn


3


con giun nằm yên lòng đất
co mình dưới bàn chân hung bạo
tiếng than của đồng loại thấm sâu
nghe trăn trở oặn mình
tấm thân như cỏ dại
trườn đi vào những quanh co ái ngại
con người tinh khôn nhất
nên đã đóng vai tất cả các loài thú
vượt qua bao nhiêu năm tháng
sau cùng cũng ngồi co ro
nhìn giấc mơ xòe ra trên tay
gầy guộc theo dòng đời nghiệt ngã
tấm thân cúi rạp trước bão giông lịch sử
những con thú Việt Nam
vẽ lên cảnh đời trần thế
bức tranh bất tận
trước mặt sau lưng
người im lặng đứng nhìn
chẳng nói nên lời, buồn da diết…

thy an
bài thơ xưa đọc lại cùng vài bạn đêm mưa gió - 11-2021

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
người chết không hót không bay không nhảy múa | con hạc mào đỏ* xếp cánh thôi mơ thôi thơ | con chó thất lạc buồn rầu