Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh: Đêm Thiếu Nữ - Trăng Gần Trăng Xa - Âm Thanh Tôi - Bắt Đầu

24/10/202112:52:00(Xem: 1697)

km-Đinh Cường phác họa 2014
Khánh Minh - minh họa Đinh Cường




đêm thiếu nữ



Đêm mọc lên từ bức tranh

Ứ đầy tĩnh lặng

Huyễn hoặc mở ra bóng tối

Trong tiếng thổn thức sắc mầu

Tôi dọ dẫm

Như sợ chạm phải nét cọ lung linh của ký ức

Như sợ làm huyên náo cái thầm lặng

Của đôi mắt khép

Như sợ lôi ra ánh sáng

Khuôn mặt nào đó đang lẩn khuất

Đe dọa

Thủy tinh đêm

Thiếu nữ tắm ánh trăng khuya
Tóc loang bóng lá. Đêm loang xanh
Mầu xanh ấy chảy ra từ đôi tay mảnh mướt lá non
Dịu dàng mãnh liệt của chồi biếc
Cô che hết bóng đêm
Trên con đường ánh mắt đang đi
Đêm thiếu nữ. Òa vỡ
Vệt sáng rực rỡ cuối cùng của ngày

Sắc vào tôi
Ánh lửa

 

(Cảm xúc tranh THIẾU NỮ của họa sĩ NGUYỄN TRUNG)


 

trăng gần trăng xa


Trăng ngõ nhà ta xưa

Gần hơn trăng nơi này

Mộng hơn trăng nơi này

 

Nên trăng vàng khắp ngõ

Xe về ấm lối quen

Ai chờ bên thềm gió

 

Gió vườn nhà êm ả

Ai nói gì qua lá

Mà khuya đầy trăng thơm

 

Đêm ngó trời. Cao quá

Hỏi trăng gần, trăng xa

Đâu là chốn quê nhà…



âm thanh tôi

 

1.

Tiếng đập mạnh khỏe

Trong lồng ngực

Trao tôi từng phút trẻ trung

Hiến dâng cuộc sống

 

Tiếng bước chân đi tới

Giục giã nắng ngày

Đun tôi hạt nước muốn sôi

 

Tiếng im lặng

Cung bậc của rung cảm. Cùng tận

Thấm tôi từng hạt nhỏ thời gian

 

Tiếng thì thầm

Đặt tôi trên một dòng suối. Tôi tan

 

2.

Trong thời gian đứng lại

Níu một đợi chờ

Tôi đôi khi

Có tấm lòng xanh của đá

Tôi đôi khi. Hút mầu rêu phủ

 

Trong thời gian trôi đi

Cây đàn cũ câm tiếng

Vô vọng âm thanh tôi

Những nốt nhạc gảy lên từ ký ức

 

Tôi đang phai

Chiếc lá hình đêm

Những điệu múa mù trong tối

 

3.

Dưới dòng chảy mạnh mẽ của ánh nhìn

Tôi bờ dốc

Âm thanh trượt dài của nắng

 

Trong nét vẽ dịu dàng của vòng ôm

Tôi chiếc lá cong

Âm thanh mềm của một vũ khúc

 

Phủ lên quyến rũ mầu đêm

Tôi bờ đất ấm

Nghe từng hạt cát hòa âm

 

Dòng sông tôi

Âm thanh tôi, nghe không biển ơi,

Âm thanh rộn rã phút giây

Âm thanh của đi tới

Âm thanh của hòa tan…



bắt đầu



1.

Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại là những dấu chấm

Tưởng rất gần

Mà nối hoài
Hụt hơi

Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia

Là Giấc Mơ

 

2.

Khi tôi nắm vào trong tay
Ít nắng
Thì cùng lúc tôi nắm vào chút nhỏ nhoi của bóng tối

Khi tôi ôm vào lòng
Ít gió
Cũng là lúc tôi đầy trống không, im lặng
Khi tôi bắt đầu một giấc mơ
Cũng là lúc tôi đã chìm sâu
Giấc ngủ
Và để biết có giữ được gì không
Tôi bắt đầu hy vọng

 

3.

Tôi nhóm lên một ngọn lửa

Gió thổi tắt đi

 

Tôi nhóm lên một ngọn lửa nữa

Gió lại thổi tắt đi

 

Khi tôi không còn hy vọng

Thì gió

Lại làm những que tàn kia bắt lửa…

 

 
Nguyễn Thị Khánh Minh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.