đêm thiếu nữ
Đêm mọc lên từ bức tranh
Ứ đầy tĩnh lặng
Huyễn hoặc mở ra bóng tối
Trong tiếng thổn thức sắc mầu
Tôi dọ dẫm
Như sợ chạm phải nét cọ lung linh của ký ức
Như sợ làm huyên náo cái thầm lặng
Của đôi mắt khép
Như sợ lôi ra ánh sáng
Khuôn mặt nào đó đang lẩn khuất
Đe dọa
Thủy tinh đêm
Thiếu nữ tắm ánh trăng khuya
Tóc loang bóng lá. Đêm loang xanh
Mầu xanh ấy chảy ra từ đôi tay mảnh mướt lá non
Dịu dàng mãnh liệt của chồi biếc
Cô che hết bóng đêm
Trên con đường ánh mắt đang đi
Đêm thiếu nữ. Òa vỡ
Vệt sáng rực rỡ cuối cùng của ngày
Sắc vào tôi
Ánh lửa
(Cảm xúc tranh THIẾU NỮ của họa sĩ NGUYỄN TRUNG)
trăng gần trăng xa
Trăng ngõ nhà ta xưa
Gần hơn trăng nơi này
Mộng hơn trăng nơi này
Nên trăng vàng khắp ngõ
Xe về ấm lối quen
Ai chờ bên thềm gió
Gió vườn nhà êm ả
Ai nói gì qua lá
Mà khuya đầy trăng thơm
Đêm ngó trời. Cao quá
Hỏi trăng gần, trăng xa
Đâu là chốn quê nhà…
âm thanh tôi
1.
Tiếng đập mạnh khỏe
Trong lồng ngực
Trao tôi từng phút trẻ trung
Hiến dâng cuộc sống
Tiếng bước chân đi tới
Giục giã nắng ngày
Đun tôi hạt nước muốn sôi
Tiếng im lặng
Cung bậc của rung cảm. Cùng tận
Thấm tôi từng hạt nhỏ thời gian
Tiếng thì thầm
Đặt tôi trên một dòng suối. Tôi tan
2.
Trong thời gian đứng lại
Níu một đợi chờ
Tôi đôi khi
Có tấm lòng xanh của đá
Tôi đôi khi. Hút mầu rêu phủ
Trong thời gian trôi đi
Cây đàn cũ câm tiếng
Vô vọng âm thanh tôi
Những nốt nhạc gảy lên từ ký ức
Tôi đang phai
Chiếc lá hình đêm
Những điệu múa mù trong tối
3.
Dưới dòng chảy mạnh mẽ của ánh nhìn
Tôi bờ dốc
Âm thanh trượt dài của nắng
Trong nét vẽ dịu dàng của vòng ôm
Tôi chiếc lá cong
Âm thanh mềm của một vũ khúc
Phủ lên quyến rũ mầu đêm
Tôi bờ đất ấm
Nghe từng hạt cát hòa âm
Dòng sông tôi
Âm thanh tôi, nghe không biển ơi,
Âm thanh rộn rã phút giây
Âm thanh của đi tới
Âm thanh của hòa tan…
bắt đầu
1.
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại là những dấu chấm
Tưởng rất gần
Mà nối hoài
Hụt hơi
Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia
Là Giấc Mơ
2.
Khi tôi nắm vào trong tay
Ít nắng
Thì cùng lúc tôi nắm vào chút nhỏ nhoi của bóng tối
Khi tôi ôm vào lòng
Ít gió
Cũng là lúc tôi đầy trống không, im lặng
Khi tôi bắt đầu một giấc mơ
Cũng là lúc tôi đã chìm sâu
Giấc ngủ
Và để biết có giữ được gì không
Tôi bắt đầu hy vọng
3.
Tôi nhóm lên một ngọn lửa
Gió thổi tắt đi
Tôi nhóm lên một ngọn lửa nữa
Gió lại thổi tắt đi
Khi tôi không còn hy vọng
Thì gió
Lại làm những que tàn kia bắt lửa…
Nguyễn Thị Khánh Minh
- Từ khóa :
- thơ
- ,
- nguyễn thị khánh minh