trí huệ như hải?

21/06/202110:55:00(Xem: 2418)
88
Minh họa: Cao Bá Minh

 

 

oải  ̶  ̶ ̶  trí huệ như hạt cải hạt đậu hạt bí hạt bầu

mòn mỏi teo tóp theo ngày lại ngày qua

trí huệ như hạt cát trong đại dương mênh mông

 

một ngày trôi giạt theo sóng vào bờ

một ngày quấn quýt từng bước chân trần

tuổi trẻ bềnh bồng không định hướng

 

một ngày câm nín xao động ôm trái tim mình

bay cao ngang ngửa trên ngọn cây mộc lan

trập trùng những nụ búp xanh tươi mơn mởn

 

oải  ̶  ̶ ̶  trái tim rỉ máu từng giọt từng giọt

rỉ rả rỉ rả từng giọt từng giọt đỏ thắm tươi rói

 ̶ ̶ ̶  đừng, đừng lại gần, xin đừng, đừng

 

người hốt nhiên thăng hoa lạc vào thinh không

không một dấu tích của sự hiện hữu

trừ ly cà-phê còn một nửa lạnh tanh đóng váng

 

và màn hình ti-vi thản nhiên trình chiếu

khách mặt tro ngồi lắc lư hệ thần kinh bỏ ngỏ

trí huệ như hải?   như cột đèn ù lì miễn nhiễm

 

lắng nghe từng đợt sóng tản mạn vỗ về ký ức

phù du cánh bướm chập chờn vượt thoát

bên kia tường cao tư duy ngất ngư thui chột

 

trí huệ như hải?   như hạt cải hạt đậu hạt bí hạt bầu

xướng ngôn viên vồ vập từng lời dính mắc trên kẽm gai

trống không chơi vơi trong nắng và gió ngày hè vô tận. 



Quảng Tánh Trần Cầm 

(gửi em tôi, theo mây ngàn)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
như đốm lửa âm thầm / mẹ ngồi trầm ngâm bên cơi trầu / chiều xuống ôm bóng lặng / ngái ngủ tiếng kinh cầu lê thê / cơn mưa dông lướt thướt không dứt
Tôi không nói / Chỉ có hàng cây gió thổi / Và bóng. Tối / Tôi không ngủ / Chỉ có đêm đang trôi / Có lẽ sẽ một lời / Để đừng tan vào bóng tối
Em bỏ nước Mỹ giàu sang / về với cuộc đời cần lao đến nỗi bệnh trọng thân vong / có kẻ cho rằng em dại / cái dại của em gấp ngàn lần cái khôn của những kẻ / dát vàng khoe khoang xe triệu đô nhà trăm tỷ /
từ biệt tích anh ta trở về ghé thăm / vẫn khẩu trang, áo cao su bảo vệ linh hồn, và / bảo vệ nguyên tắc không lây nhiễm / cảm xúc - anh nói – thứ phiền phức rẻ tiền / hệt như mong muốn vô hạn của đàn bà / làm đàn ông mất hứng.
Trái tim bị xúc phạm, diễn trong tác phẩm tạo hình. / Những dãy tim móp méo trừu tượng, / vỡ ra, rắp lại theo nghệ thuật, đâu còn là trái tim. / Chỉ khổ đau mới tồn tại với cẩm thạch, / từ sống qua chết, / tất cả linh hồn đều đói nghèo, / hạnh phúc như phiếu xin thực phẩm, / không được hồi âm.
Nắng cất chứa trong lòng gỗ thơm / Khói ấm đưa thơ về trên trang ngoại sử / Nắng vắng trong hư không, nhưng nắng chất đầy một lò sưởi đỏ / Nắng lên thành mầu Khói, thơ đọng thành mầu Sương / Nắng cất giữ trong từng hạt mưa Xuân / Giọt nước cúi xuống hôn Đất, cho hạt cây nẩy Mầm / Thơ đi theo mưa về trên đọt Lá / Nắng thành màu Xanh, thơ thành mầu Hồng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.