Ngụ Ngôn Chuột Thét Người Rên

28/05/202109:08:00(Xem: 3186)
Ann Phong Tranh Acrylic
Minh họa: Ann Phong

 

Mời các bạn đọc một ngụ ngôn tân thời của thi sĩ Nobel Louise Gluck.

Bóng tối che đậy tội ác. Che giấu những con mèo từ rừng hoang xuống trà trộn vào thành phố. Ban ngày, chúng hiền lành. Về đêm, mèo lộng hành, bè đảng,  lòng dạ hung tợn, ngay cả người cũng sợ. Chúng săn đuổi, tiêu diệt những sinh vật không có sức kháng cự. Thảm thương cho thân phận làm chuột. Ngày không dám nhìn mặt trời. Đêm la hét đau đớn dưới răng mèo sắc bén. Chết, Chuột chết la liệt đầy phố đêm. Ai biết? Biết rồi, ai nói? Trước khi trời sáng, xã hội quét dọn, đường phố sạch sẽ, không dấu vết sát thủ, nạn nhân.

Mặt trời lên. Mèo hiều hậu, dễ thương, Chuột trốn nắng. Người vô tư. Nhưng rồi đêm sẽ đến, sẽ tiếp diễn máu me và định mệnh.

Tại sao người của thế giới mặt trời không quan tâm về thế giới bóng tối? Họ quen thuộc, chấp nhận hay chai lì?

Gluck nói rằng, “Cứ sung sướng quấn nhau trên giường / nơi tiếng rên ái tình át đi tiếng thét của xác chết.”

Một bài thơ hay, rốt ráo, vì chứa đựng ý tưởng sâu sắc hoặc độc đáo. Sự sâu sắc cho phép bài thơ sống lâu. Sự độc đáo làm bài thơ nổi bật, vượt  cao, như ngọn hải đăng soi biển tối.

Hầu hết thơ Việt đương đại có chữ nghĩa bay bướm, bay tản mác vì nhẹ, không có trọng lượng. Trọng lượng của thơ là giá trị của suy nghĩ. Có dung nhan mỹ lệ vì giải phẫu nhiều hơn nét đẹp tự nhiên. Có phô bày, trình diễn nhiều hơn chăm sóc, trăn trở những gì hối thúc từ suy gẫm lâu ngày.

Vì sao thơ của Louise Gluck được ái mộ?

*
Sát Thủ (*)

 

 

Đêm hôm, đường phố thuộc về đám mèo

và những sinh vật nhỏ mà mèo tìm ăn thịt –

Mèo nhanh nhẹn như tổ tiên của chúng trên rừng

thường xuyên đói khát.

 

Hầu như không thấy trăng,

không ánh sáng hâm nóng,

đêm mát mẻ.

Mùa hè đang giã từ,

hiện giờ, săn mồi vẫn còn nhiều cơ hội

dù bầy chuột nín thinh, theo dõi mèo.

 

Đêm bình thản, ngửi trong gió mùi yêu thương.

Thỉnh thoảng, dưới đường

nghe tiếng thét

khi răng nanh mèo táp vào chân chuột.

 

Nghe tiếng thét biết chuột rồi đời.

Tiếng thét dẫn đường:

cho mèo tìm ra cổ họng chuột.

Sau đó, xác chết thét lên.

Những đêm như thế,

các người may mắn được yêu đương,

trần truồng ấm áp với chăn nệm,

đẫm mồ hôi,

cử động vất vả,

yêu như vậy,

mặc kệ ai khen chê.

 

Mèo bỏ xác chuột la liệt dọc đường phố.

Trước khi phu quét rác dọn dẹp,

các người hãy vui mừng vì không bị ra khỏi nhà.

Đến lúc mặt trời mọc,

sẽ không thất vọng khi nhìn thấy

đường xá sạch đẹp, đón tiếp một ngày mới

và dĩ nhiên, đêm sẽ tiếp theo.

 

Cứ sung sướng quấn nhau trên giường,

nơi tiếng rên ái tình át đi tiếng thét của xác chết.

 

(*) Thợ Săn.

(Ngu Yên dịch. Trích trong “A Village Life”, “Đời Sống Làng Quê”, thi phẩm thứ 11 của Thi sĩ Nobel Louise Gluck.

Đọc thêm tài liệu: Sáng tác thơ

https://www.academia.edu/44395802/S%C3%A1ng_T%C3%A1c_Ph%E1%BA%A3n_x%E1%BA%A1


Hunters
 

A dark night--the streets belong to the cats.

The cats and whatever small thing they find to kill--

The cats are fast like their ancestors in the hills

and hungry like their ancestors.

 

Hardly any moon. So the night's cool--

no moon to heat it up. Summer's on the way out

but for now, there's still plenty to hunt

though the mice are quiet, watchful like the cats.

 

Smell the air--a still night, a night for love.

And every once in a while a scream

rising from the street below

where the cat's digging his teeth into the rat's leg.

 

Once the rat screams, it's dead. That scream is like a map:

it tells the cat where to find the throat. After that,

the scream's coming from a corpse.

 

You're lucky to be in love on nights like this,

still warm enough to lie naked on top of the sheets,

sweating, because it's hard work, this love, no matter what anyone says.

 

The dead rats lie in the street, where the cat drops them.

Be glad you're not on the street now,

before the street cleaners come to sweep them away. When the sun rises,

it won't be disappointed with the world it finds,

the streets will be clean for the new day and the night that follows.

 

Just be glad you were in bed,

where the cries of love drown out the screams of the corpses.

 

Ngu Yên.

Link: https://independent.academia.edu/TienNguyen228/Papers

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tuyến lệ bây giờ | rừng cây đêm quên thở | con suối nằm im trong vách đá | cho đau thương chiến tranh | cho khốn cùng bên cạnh xa hoa | vài giọt hiếm hoi
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!