* Andrea Bocelli hát Amazing Grace trong ngày Phục Sinh, trước sân nhà thờ khép cửa, và không một khán giả,
*
và trở lại
Khép lạinỗi im lặng dài
Ngàybật sáng. Mạch trào hớn hở
Người người về khua nhịp ban mai
Nghe tinvui khép lại ngày khốn khó
Nụ cười tươi bung chiếc khăn sô
Lại chào nhau hân hoan vòng tay mở
Bước chậm thôi kẻo ngày đi hết
Chưa kịp nhìn thấm thía những thân quen
Người người gặp nhau như chưa hề ly biệt
Thôi sợ hãi. Thôi mộng dữ đêm dài
Hãy sống đi. Sống sao cho tận sống
Ngày lại xanh từ những tàn phai
Hãy đến đây. Và hát cùng nhau
Chuông đêm rung. Và. Người về. Dẫn lối
Ô. Cuối trời vừa bật một vì sao*
21.12.2020
*Christmas Star, đêm 21.12.2020, sao Mộc và sao Thổ thẳng hàng và gần nhau nhất sau 800 năm, lần cuối hai sao này gần nhau như đêm 21.2020 là vào năm 1226, vì xẩy ra vào mùa lễ nên người ta gọi là Star of Bethlehem hay Christmas star.
*
gió mùa đông
Chẳng làm sao quên được. Mỗi khi cơn gió se sắt thổi. Mỗi khi ánh sáng sum vầy trên hàng cây lễ hội. Mỗi khi ngọn lửa trong lò sưởi được bật lên tí tách hơi ấm của đoàn tụ. Con nhớ cha…
… Trong căn phòng mùa đông. Những con búp bê trên bàn học. Những ước mơ bay. Chiếc đũa rau muống thổi bọt xà phòng sắc mầu lanh lánh ước. Thổi ánh mắt cô ra ngoài đêm.
Đom đóm ngày ấy. Bập bùng váy trắng. Chiếc khăn quàng dòng sông sáng ngát. Đường mòn khuya. Mái nhà cong cong bờ rêu im. Đón cha về cây gạo cao rất cao ngó xuống. Những viên gạch tối trên thềm theo cha lốm đốm ngọn đèn dầu len vào khung cửa.
Ánh đèn đêm ngày ấy. Đẹp như sao chi chít trời đêm bé thơ ngồi đếm. Cánh tay cha dài với những vì sao. Bàn tay con bé bỏng xoè ra trông đợi. Chuyện thần tiên theo lời cha trên trời bay bay xuống…
Cô ôm một con búp bê mặc áo đính những ngôi sao bạc. Dưới mái nhà thần thoại xem điệu múa đỏ ngọt của lửa. Theo Bụt Bống vẽ cuộc đời hạnh phúc. Chiếc áo rách hóa thành áo lễ mùa đông rạo rực. Chiếc giày chắc chắn phải được đánh rơi trước nửa đêm. Và ai đó sẽ đi tìm.
Ơi giấc mơ cô gái nhỏ. Tan rồi những mảnh ngũ sắc. Cô bật những ngọn đèn. Mang rất nhiều ánh sáng đi vào giấc ngủ. Mang âm thanh trầm trầm của cha đi vào giấc ngủ. Trong túi áo ngày ấy cha đã để vào ba hạt dẻ khô cho mơ ước theo về…
Những bước chân xao buồn hàng cây phong trụi lá. Tiếng hát Mùa Giáng Sinh Xưa bay từ khung cửa ngỏ nhà ai. Giấc mơ ấu thời thì thầm trong căn phòng tối. Không thắp một ánh đèn. Không một ánh sao trên trời. Không một lời kể chuyện. Cô ngồi trong đêm. Nhớ cha. Nghe gió mùa đông đập cửa.
12.2014
(Trích từ tập thơ Tản Văn Thi,VĂN HỌC Press xuất bản lần thứ nhất 2018)
fake news, fake story làm hư hai ống kính.
Không thể tin những hình ảnh thu nhận.
Càng không tin ý nghĩa như đã thấy.
Phải chăng mắt đã trở thành vô dụng?
Nếu mắt thấy tai nghe đều là giả,
tội nghiệp, làm người !
Lạc lõng biết bao !
Hiu quạnh biết bao !
Đời ngắn một gang tay.
Đo sao hết chiều cao tham vọng.
Tim nhỏ một nắm tay.
Chứa sẽ vỡ máu độc tôn.
Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống.
Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.\
Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi.
Thở mong manh
làm sao bất tử?
Tạc tượng lên núi cao?
Thuốc. Thuốc. Thuốc.
Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo.
“It is what it is.” (1)
ngày tháng 9
nhìn lại khúc phim quá khứ
cô lập con tim giữa những bao la
kịch bản buồn và những bài ca từ giã
giam mình giữa ngôn ngữ của những lặp lại
xuôi tay buông lững
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.