Thiên Tai Hay Nhân Tai

11/11/202013:53:00(Xem: 2173)
lothunglichsu2
Minh họa: Đinh Trườn Chinh



Việt Nam ơi,
Miền Trung đó!
Đất khó bao năm cày lên sỏi đá,
Mưa nguồn nước lũ bạc đầu thôn.
Gió trút cây ngàn che núi xả,
Mẹ thiên nhiên dang cánh rộng vuông tròn.
Nhưng màu xanh càng ngày càng vắng,
Cây rừng thành hoang sơ;
Gỗ đại ngàn đốn sạch,
Tham vọng vẫn chưa vừa…

 

Có một thuở:

“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước…”

Sao bây giờ:

Xé nát Trường Sơn?

Sếp lớn đốn rừng to,

Đàn em cưa rừng nhỏ…

Những biệt thự nguy nga đồ sộ,

Dựng lên bằng máu gỗ Trường Sơn.

Những tư dinh càng lớn,

Tội phá rừng bán rú không lường.

 

Loa đầu đường nhơn nhơn nói… tướng:

“Việt Nam ta có bao giờ đẹp thế này đâu:”

Thế nào là đẹp là giàu:

Rừng vàng biển bạc nhét vào túi tham,

Vơ sông núi về làm tài sản,

Vét tài nguyên đem bán cho người,

Trăm năm bia miệng còn cười,

Ngàn năm lịch sử để đời nỗi đau:

 

Trường Sơn nửa thế kỷ sau,
Đường Mòn… xưa đã đổi màu hoang sơ:
Thiên tai chống nạn đắp bờ,
Nhân tai tự diệt ngồi trơ mắt nhìn.


Đập thủy điện tốn nghìn nghìn tỷ,

Những công trình vị kỷ chia nhau.

Trời không mưa, lụt vẫn sâu:
Sau lưng xả nước, tuyến đầu xả thân.

 

Gặp Thiên nạn từ ngoài còn giải,

Nhân nạn nầy tồn tại từ trong.

Sư tử nhục - sư tử trùng,

Ăn từ gan ruột khó mong chữa lành.

Tai Trời ấy cũng đành gánh chịu,

Ách nước nầy sao liệu cho xong.

Rừng tàn dân tộc nguy vong,

Việt Nam ơi triệu nỗi lòng về đâu?

 

Hướng về quê hương đang bão lụt tháng 10 - 2020 
Trần Kiêm Đoàn

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Trần Hoàng Vy & Đào Văn Bình...
Kỷ niệm bầm dập không còn nhức nhối. | Con chuồn chuồn xẹp lép khô rang | Mất mát lâu ngày quen dần. | Thở nhẹ. | Ly tán không còn mấy quan tâm. | Nó bay thành bụi. | Đời không phải hợp rồi tan. | Chỉ còn vết vàng đọng trên giấy.
tôi khua lồng ngực và lắc trái tim | đó, nỗi buồn bực không suy suyển | mùa xuân hoa mọc | cỏ dại mọc nhanh hơn. mọc nhanh hơn. và mọc nhanh hơn
Thơ của hai thi sĩ: Trần Yên Hòa & Thy An
… Đã bao năm rồi, biết bao nhiêu nước chảy qua cầu, có quá nhiều điều để không thể nào quên. Ngay trong tù đày, những hình ảnh hồi tưởng chưa bao giờ là cuộc duyệt binh vĩ đại đầy màu sắc và ồn ào của ngày Quân Lực; mà luôn luôn là những bước chân diễn hành thầm lặng của một tiểu đội lính vô danh ở ngày giờ cuối cùng của một thành phố trước khi mất tên Sài Gòn. Người chuẩn úy ấy bây giờ ở đâu, trong một trại cải tạo nào, còn sống hay đã chết, số phận những người lính can đảm kỷ luật tới giờ phút chót ấy bây giờ ra sao, cũng không ai được biết. Liệu có thêm được một dòng chữ nào giữa những trang quân sử viết dở dang để nói về cuộc diễn binh kỳ lạ cấp tiểu đội mang biểu tượng hào hùng của quân lực ở ngày giờ cuối cùng trước khi cả toàn quân tan hàng rã ngũ... (Ngô Thế Vinh, trong tập truyện Mặt Trận Sài Gòn.)
giữa tràng thiên lâm lụy | biển lớn dậy con đò | sông bức về ngạ quỷ | trôi xám nỗi buồn tro
chiếc buồm rách nằm trêu nắng | những đợt sóng li ti nhìn chúng tôi bực tức | nửa thế kỷ | buông đi và siêu thoát
Thơ về Tháng Tư của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Yên Hòa.
LTS: “19 Hè 72” là một bài trường ca của nhà thơ Ngu Yên viết về chiến tranh Việt Nam với những hình ảnh thống khổ và chết chóc đau thương do chiến tranh gây nên. Và để tri ân người lính Việt Nam Cộng Hòa. Khác với những trường ca thường thấy trước đây, nhà thơ đã kết hợp một cách sáng tạo giữa thi ca với tài liệu từ những trang bút ký, hình ảnh chiến tranh, ca khúc, thậm chí quân sử, để thơ không chỉ là những câu chữ thuần túy nữa, mà là một bức tranh linh động và xúc động khiến người đọc không khỏi bồi hồi khi đọc, dù những điều được nhắc đến trong bài thơ xảy ra cách nay đã trên nửa thế kỷ. Việt Báo trân trọng giời thiệu.
Thơ tháng Tư của hai thi sĩ: Trần Hoàng Vy & Lê Minh Hiền
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.