Sau Dịch Cách Ly Trở Lại Chùa

31/08/202009:55:00(Xem: 2343)

 




blank

Hình minh họa


blank



Năm tháng cách ly trở lại chùa
Đường mòn ngõ trúc vắng hơn xưa
Đồi mây thanh thản sư vào hạ
Gió thoảng hương trầm hong nắng trưa

Cửa chùa không khép chân mây ngủ
Rỗng lặng hiên không mặc gió lùa
Quét lá sân chùa nhìn thế sự
Mái chùa che chắn chuyện tranh đua

Mùa hạ vừa qua dài thế kỷ
Người xa người che mặt cách ly
Vườn chùa gặp lại cười che nón
Ai nỡ tâm thiền lánh mặt đi

Đồi vắng thông già buông trái rụng
Tròn xoe mắt tím sóc nghe kinh
Khoác áo tràng lam mùa hội cũ
Thời gian lần hạt tiếng phong linh

Lưu luyến chia tay ngày trở lại
Hẹn về bên bến cũ sơ xưa
Cách ly như góp thời gian ấy
Nương tựa hồng ân dõi bóng chùa

Gió thiền thoáng mát đời dâu biển
Biết khổ nên vui giữa cuộc đời
Rỗng lặng thinh không cười tự tại
Chuông chùa đưa tiễn bóng chiều rơi


Thiền viện Diệu Nhân Vu Lan 2020
Về chùa sau 5 tháng đại dịch cách ly

Trần Kiêm Đoàn


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chân trời không ánh sáng | không tối đen | có màu sắc điên trong màn mắt kẻ loạn trí. | Mọi người chí tử nâng cao đời sống rộn rịp. | Chụm mũi lại hít thở một nắm không gian.
Xa hơn sự đau yếu của ông | Những con sói vẫn chạy qua những cánh rừng xanh, | Dòng sông quê không bị lôi cuốn bởi những bến cảng tân thời...
Thơ của Trần Yên Hòa & Lê Minh Hiền
Quả dâu trăng trắng | nước da hồng hồng | nào ai biết được | rượu còn hay không
Không phải sống làm người buồn bã. | Người làm cho sống buồn. | ‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’ | bắt được hơi gió lạnh rùng mình | cảm được cõi trống trải | nơi con người sợ hãi.
Những đoản khúc của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Em đầu hàng hy sinh thân thể | Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng | Ngày mai máu chảy không ngừng | Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.
Lục bát mới của nhà thơ Nguyễn-hòa-Trước
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.