Quê Hương Tôi
Thật Là Bất Hạnh
Khổ tâm của mẹ
dày vò khi con cái đánh nhau.
Khổ tâm của cha
nhục nhã khi con cháu phá hủy ngôi nhà do ông xây cất.
Quê hương tôi có đủ cả hai chuyện.
Còn chút lương tâm nào không,
sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc?
Học nhiều làm gì,
chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u,
chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Giữ chức vị cao làm gì
khi lòng hẹp như cửa sổ nhỏ có chấn song,
khi đôi mắt chuẩn bị tung lưới kéo về lợi lộc?
Sáng tác văn chương làm gì
khi từ đầu đến chân nhiễm bóng tối?
Khổ tâm của mẹ
thương khó khi con cái tham lam quên máu mủ.
Khổ tâm của cha
tức tưởi khi con cháu càng ngày càng tụt hậu
nhưng hợm mình tài năng
vừa huênh hoang vừa nhắm mắt.
Quê hương tôi có đủ hai hiện tượng này
***
Tango Habanera
Không / không không sợ / không sợ / không sợ.
Chách/ chách chách chình / chách chình / chách chình.
Điệu nhạc buồn quê hương.
Khi nắng vẫn ngàn xưa như ngàn mai.
Chiếu vàng lúa mênh mông hồn Lục tỉnh
và những con tim kinh lạch sâu đậm câu hò.
Quyền lực nào tự gây thương tích?
Tự đe dọa? Tự dại khờ? Tự biến thái? Tự hại mình?
Quyền lực nào hơn tình tự dân quê?
Không / không không sợ / không sợ / không sợ.
Điệu nhạc buồn quê hương.
Nơi tôi lớn lên với muôn ngàn âm điệu hòa tan trong máu.
Quê mình sông dài khác với quê người.
Quê mình biển rộng khác với quê người.
Quê mình núi cao khác với quê người.
Quê mình mồ mả khác với quê người.
Quê mình cha mẹ khác với quê người.
Quê mình vợ chồng khác với quê người.
Quê mình tình yêu khác với quê người.
Quê mình khác với quê người.
Lòng tham nào bán rẻ quê mình?
Trí ngu nào hủy hoại quê mình?
Sợ hãi nào dâng hiến quê mình?
Không / không không sợ / không sợ / không sợ.
Điệu nhạc bừng bừng quê hương.
Ngu Yên