Tâm Tình Mùa Đại Dịch

10/06/202015:15:00(Xem: 2716)

Xin trân trọng giới thiệu với quí vị độc giả yêu thơ của Việt Báo một bài tám chữ

 của nhà thơ Duy Nhân.  Đào Như-Chicago June-9-2020

  

TÂM TÌNH MÙA ĐẠI DỊCH 


Một mai đây đất nước này trở lại

Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa,

Chúng ta cùng nối lại bản tình ca

Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.


Thơ tám chữ vẫn muôn đời lãng mạn,

Vẫn mượt mà, tươi trẻ với thời gian.

Gửi cho em, với một chút nồng nàn

Khi thế giới đang vào mùa đại dịch.


Thuở hồng hoang đất trời còn mờ mịt

Vũ trụ này sỏi đá biết tương tư

Cho đến khi thế giới có loài người

Sống thân thiện trong yên bình, thịnh trị.


Trong một phút cuồng si và mộng mị

Với mưu đồ làm bá chủ thế gian,

Nên ai kia  đã không tính kỹ càng                         

Thả virus tấn công toàn thế giới.


Năm triệu người tưởng chừng như nghẹt thở.

Mấy trăm ngàn đã vĩnh viễn ra đi.

Không tiễn đưa, phúng điếu lúc chia ly.

Người ở lại xin dâng lời cầu nguyện.


Người ra đi, đã đi rồi- vĩnh viễn

Tội cho người ở lại, giống điên khùng:

Khi gặp nhau không tay bắt mặt mừng. 

Giữ khoảng cách, nhìn nhau như xa lạ !


Sợ chưa đủ nên phải đeo mặt nạ

Che mặt  mình giống như kẻ bất minh

Nhưng thật ra chỉ để bảo vệ mình 

Và cũng giữ an toàn cho thiên hạ


Mới mười chín, CôVi  lộng hành quá !

Thế giới này dễ đổ dưới chân cô ?

Mấy trăm năm mới xây dựng cơ đồ,

Chỉ vài tháng đã trở thành sương khói ?


Cả loài người có làm chi nên tội 

Nỡ lòng nào cô nhất quyết không tha?

Từ trẻ con cho đến những người già,

Và tất cả đều cùng chung số phận.



Từ cùng đinh tới quyền cao, chức trọng

Cũng vô thường, cũng bình đẳng như nhau.

Vé đồng hạng khi lên chung chuyến tàu,

Về âm cảnh cũng như miền cực lạc.



Kiếp con người mang tấm thân lưu lạc

Sinh khác giờ sao định mệnh như nhau ?

Đức Chúa Trời và Đức Phật trên cao

Có ngó xuống cũng đành cam bất lực !



Đau thương nào mà không là bài học

Cám ơn cô đã nhắc nhở cho đời :

Kiếp con người như chiếc lá vàng rơi

Hãy cố gắng yêu thương nhiều hơn nữa !


Một mai đây đất nước mình mở cửa

Anh sẽ về thăm lại xóm làng xưa

Việt Nam ơi ! Thương biết mấy cho vừa

Đã chiến thắng nỗi kinh hoàng đại dịch.



Chicago, Tháng 5 năm 2020

Duy Nhân


blank

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ Nguyễn-hòa-Trước được đặc trưng bởi sự tập trung vào tính sáng tạo của ngôn ngữ, sự giải cấu trúc của cú pháp và ngữ pháp thông thường, đồng thời khám phá những hạn chế và khả năng cố hữu của chính ngôn ngữ...
Đa tình ơi con mắt Phú Yên | Che trời suối tóc thả nghiêng nghiêng | Con gái nhà ai coi ngộ quá | Lòng Bình Định không đảo cũng điên.
kiêu hãnh những lằn roi / ma thuật quyến rũ ánh sáng / siêu vi những hạt bụi kết cấu hoa văn / hơi thở khẽ ẩn tàng trong vô thức lãng quên...
Một năm vù vèo lưng, phản / Cái nằm bẹp dí mùa đông / Thì cũng thèm nghe râu tóc / Liệng xuân trên những cánh đồng...
Tại Chương Trình Giải Thưởng Bankstown Poetry Slam trong tháng vừa qua, có sự hiện diện của thơ, dĩ nhiên – nhưng đặc biệt là sự hiện diện của Plestia. Những dòng thơ được đọc lên của Plestia đã thu hút hơn 2,000 khán giả đến tòa thị chính Sydney vào buổi tối đầu tuần thứ Hai trong tháng Hai, nhiều người mặc đồng phục “keffiyeh” để thể hiện hỗ trợ của họ dành cho ngôi sao mạng trẻ tuổi người Gazan, Plestia Alaqad, người bất thình lình trỗi dậy nổi bật trên toàn cầu từ một bối cảnh tàn bạo nhất trên thế giới.