Ghi Chú Ngàn Thu

09/06/202009:04:00(Xem: 4183)
TAN SƯƠNG ĐẦU NGÕ
 
I.
 
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ
Gặp lại ta là mây xanh lơ
Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực
Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ
Cảm tạ tình sau thương ý trước
Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ
Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa
Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.
 
II.
Đầu ngõ tan sương hương cố nhân
Hoàng Hoa rợp bóng nhớ trăng ngần
Lao xao lá động mùa lay nhẹ
Líu ríu cành rung thu vang ngân
Răng khễnh sáng lừng âm viễn phố
Tóc bồng thơm thảo nhịp thanh vân
Qui Nhơn biển hát thời trai trẻ
Xa lắc mà sao tưởng rất gần.
 
III.
 
Tan tan tan là tan tan tan
Còn chút hơi vẫn réo hồn đàn
Ấm lạnh đời hư thương cốt nhục
Độc cô đất khách lụy trần gian
Thế thái hãi hùng khôn xiết kể
Nhân tình kinh khiếp chẳng nên bàn
Thèm mộng về thăm năm tháng cũ
Tan tan tan là tan tan tan...
 
Calif., 07.2015


BÀI CA KÍNH NGƯỠNG
I.
Kính ngưỡng mây và kính ngưỡng sương
Và nắng bay rồi tan theo hương
Bóng Mẹ thơm lừng kinh diệu nghĩa
Quán Âm rúng động cõi vô thường
Mở mắt nhìn mười phương khổ nạn
Lắng tâm nghe vạn nẻo kêu thương
Xương máu réo mịt mùng oan nghiệt
Nghiệp trần ai chưa hết nhiễu nhương.
II.
Kính ngưỡng gần và kính ngưỡng xa
Và chuông ngân rồi mưa liên hoa
Đóa sen lay nhẹ lời bi mẫn
Cánh gió vang lừng giọng thiết tha
Phố cũ tê nhòa năm tháng mộng
Lòng đây sáng tỏ phút giây qua
Gửi một bài ca vô tận xứ
Độc cô kham nhẫn niệm bao la.
III.
Kính ngưỡng trưa và kính ngưỡng chiều
Và sắc màu đã thấm tịch liêu
Bóng Mẹ như rừng xanh ngất gió
Quán Âm như biển biếc dâng triều
Trông lên cảm tạ mùa hương chín
Ngó xuống tri ân đời dấu yêu
Gửi một bài ca vô tận ý
Đưa tay hứng trọn tiếng chim kêu...
Calif., 7.2015


SUỐT ĐÊM NGỒI DỊCH THƠ
 
I.
 
đóng cửa suốt đêm ngồi dịch thơ
chữ người xưa như trời xanh lơ
lời nhắn tri âm rung bích ngạn
ý vang tâm huyết vút tinh mơ
ức trai mắt sáng trừng oan nghiệt
bá quát tim son chết bất ngờ
khuya tận một mình ngơ ngác hỏi
thạch sùng chậc lưỡi vách im trơ.
 
II.
 
vách im trơ thơ dịch chửa xong
chữ người xưa linh hiển nao lòng
thuyền nan một mái chèo cô độc
miếu cũ không ai đến vắng không
một vạt nắng chiều giăng tiếc nhớ
hai hàng mưa bụi đẫm thương mong
khuya tận đứng lên châm điếu thuốc
thạch sùng chậc lưỡi khói bay vòng.
 
III.
 
khói bay vòng lắng tiếng gọi nhau
chữ người xưa như trăng cổ lâu
khoảnh khắc thâm giao hồn gặp phách
ngàn trùng sám hối sắc rưng màu
năm tháng long lanh trao búp lửa
cung cầm réo rắt gửi xưa sau
khuya tận ngồi im tay phím gõ
thạch sùng chậc lưỡi tội gì đâu!!!
 
Calif., 6.2017
Ghi chú:
. Ức Trai: Nhà thơ Nguyễn Trãi (1380 - 1442), trong vụ án oan khuất Lệ Chi Viên, Nguyễn Trãi và toàn thể gia đình bị tru di tam tộc năm 1442. Năm 1464, vua Lê Thánh Tông xuống chiếu giải oan cho ông.
. Bá Quát: Nhà thơ Cao Bá Quát (1809 - 1855), khoảng tháng 6 - 7 năm Giáp Dần (1854) nhiều tỉnh ở miền Bắc gặp đại hạn, lại bị nạn châu chấu làm cho mùa màng mất sạch, đời sống người nhân dân hết sức cực khổ; Cao Bá Quát bèn vận động một số sĩ phu yêu nước, các thổ hào ở các vùng Quốc OaiVĩnh PhúcCao BằngLạng Sơn... cùng nhau tôn Lê Duy Cự làm minh chủ chống lại nhà Nguyễn (thời Tự Đức). Cao Bá Quát làm quốc sư, họp với thổ mục Sơn Tây là Đinh Công Mỹ và Bạch Công Trân dựng cờ nổi dậy tại Mỹ Lương, thuộc vùng Sơn Tây chống lại triều đình đương thời. Tháng Chạp năm Giáp Dần (1855), Cao Bá Quát khởi binh ở vùng núi Yên Sơn và bị bắn chết tại trận.
Nguồn tham khảo: Wikipedia.org


BÔ-LÊ-RÔ BÊN ĐÈN KHUYA
 
I.
 
tuổi già ghiền nhạc bô-lê-rô
đèn khuya hiu hắt ngấn lệ khô
tiếng hát liêu trai trong ngất tạnh
cung đàn khổ hạnh giữa đời cô
độc hành một kiếp chưa xong nợ
quạnh vắng đôi bờ chẳng biết mô
chớp mắt thấy bông trời rụng miết
trời chưa hửng sáng tưởng hư vô.
 
II.
 
tuổi già ghiền nhớ dăm áng mây
quê thì xa chiêm bao thì gầy
thở nhẹ ngóng ai về đâu đó
hít sâu nghe núi lạnh quanh đây
bóng mẹ lắt lay bên ngách cửa
hồn cha phơ phất ở phương tây
một nhúm thư hương hồn vãng sự
bô-lê-rô xanh quá lá bay.
 
III.
 
tuổi già ghiền lẩm bẩm một mình
một câu thơ niệm một câu kinh
soi bóng tháng năm thương nếp gấp
ngắm hình viễn xứ xót tri tình
niệm mãi âm đời lay tuyết đỏ
mong hoài huyết mạch cháy thiên tinh
ngồi im nghe nắng khuya đang vỡ
bô-lê-rô trắng quá lung linh...
 
Calif., 6.2017
 

CẢM TẠ CÔ LIÊU
I.
cuối đời xin cảm tạ cô liêu
mần thơ được nhiêu mừng bấy nhiêu
khuya khoắt đèn khêu thêm bóng lạ
sớm hôm nắng ướt đẫm hương yêu
máu xương xa lắc kêu thương mãi
thân xác già nua nhắc nhớ nhiều
quê nhà niên thiếu nằm nghe đất
dế gáy rân ứa mật chín chiều.
II.
ứa mật chín chiều rung chín mận
hôn hoàng mấy bận đỏ hoàng hôn
truông mây thao thức hồn lau sậy
cánh gió u hoài giọng nước non
ma hú chiên đàn lay bóng mộ
quỷ tru bích huyết lạnh oan hồn
quê nhà nay vẫn rền trong ngực
một chớp trùng sinh một chấm son.
III.
một chấm son một tuyệt mênh mông
mần thơ suốt kiếp với phiêu bồng
cuống rốn sinh ly mang tiếng khóc
hình hài tử biệt gửi hư không
cảm tạ cô liêu tiêu tán nợ
tri ân câm điếc thiết tha mong
quê nhà hay nẻo xanh u mộng
mím chi sao mắt bỗng lưng tròng...
Calif., 5.2017


HỌC LẶNG THINH
Tưởng nhớ một hạt bụi ớ quê nhà
I.
cuối đời cố gắng học lặng thinh
ngồi im nghe đời lắng trong kinh
lá bối ngân dài xanh địa phủ
hoa cau rung nhẹ trắng thiên tinh
hợp tấu chúng sanh bay rạng rỡ
hòa âm vũ trụ cháy lung linh
cảm động bóng chim chuyền bụi ớt
đỏ au tiếng hót bỗng rùng mình.
II
bỗng rùng mình câu thơ thắm lại
vài âm lục trúc rụng trên đồng
chùm bông nắng lụa nồng hương tóc
búp lá mưa trăng ấm tấc lòng
trùng hiện từng giây bưng mặt hỏi
khắc ghi vạn thuở siết tay mong
mới hay rõ một trong tâm tưởng
thinh lặng trào lên giọt máu hồng.
III
giọt máu hồng thơm giọt máu tươi
thơ không đủ gọi đã lâu rồi
trần gian vốn ảo hóa huyễn mộng
quán trọ luôn rình rang tuồng đời
mồ côi mồ cút trời thương đất
không đến không đi quỷ khóc người
chậc lưỡi làm chi cho rách việc
học lặng thinh và lặng thinh thôi...
Calif., 9.2017

 
GHI CHÚ NGÀN THU
I.
ngàn thu xưa về nhẹ trên vai
trăng cổ lâu xanh những dấu hài
lãng mệnh tình tang lau nếp gấp
cuồng thi tính tịch nhại trần ai
cố cựu còn nghe sông máu chảy
thanh tân vẫn thấy núi xương phai
sử lịch ác nhơn chi lắm vậy
ngàn thu xưa mai sau ngân dài.
II.
ngân dài chuông gióng bóng sinh linh
rờm rợp xuyên không buốt mái đình
đờn nhị hòa âm bông nắng dậy
hồn quê chớp mắt áo hương trinh
giữ mãi lời kia trong đáy ngực
ghi hoài ý nọ giữa vô minh
cớ sao vũ trụ im thin thít
vậy đó tri âm vẫn một mình.
III.
vẫn một mình gặm nhấm thời gian
có đâu tri kỷ giữa điêu tàn
tiếng khóc sơ sanh rung tím mật
nụ cười cận tử ứa bầm gan
rong chơi một kiếp chưa lơi nhịp
du hí ngàn sau chẳng nghĩ bàn
thơ về mây trắng thơm trong mộng
ghi chú lai rai chấm xuống hàng…
Calif.,10.2017

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
như đốm lửa âm thầm / mẹ ngồi trầm ngâm bên cơi trầu / chiều xuống ôm bóng lặng / ngái ngủ tiếng kinh cầu lê thê / cơn mưa dông lướt thướt không dứt
Tôi không nói / Chỉ có hàng cây gió thổi / Và bóng. Tối / Tôi không ngủ / Chỉ có đêm đang trôi / Có lẽ sẽ một lời / Để đừng tan vào bóng tối
Em bỏ nước Mỹ giàu sang / về với cuộc đời cần lao đến nỗi bệnh trọng thân vong / có kẻ cho rằng em dại / cái dại của em gấp ngàn lần cái khôn của những kẻ / dát vàng khoe khoang xe triệu đô nhà trăm tỷ /
từ biệt tích anh ta trở về ghé thăm / vẫn khẩu trang, áo cao su bảo vệ linh hồn, và / bảo vệ nguyên tắc không lây nhiễm / cảm xúc - anh nói – thứ phiền phức rẻ tiền / hệt như mong muốn vô hạn của đàn bà / làm đàn ông mất hứng.
Trái tim bị xúc phạm, diễn trong tác phẩm tạo hình. / Những dãy tim móp méo trừu tượng, / vỡ ra, rắp lại theo nghệ thuật, đâu còn là trái tim. / Chỉ khổ đau mới tồn tại với cẩm thạch, / từ sống qua chết, / tất cả linh hồn đều đói nghèo, / hạnh phúc như phiếu xin thực phẩm, / không được hồi âm.
Nắng cất chứa trong lòng gỗ thơm / Khói ấm đưa thơ về trên trang ngoại sử / Nắng vắng trong hư không, nhưng nắng chất đầy một lò sưởi đỏ / Nắng lên thành mầu Khói, thơ đọng thành mầu Sương / Nắng cất giữ trong từng hạt mưa Xuân / Giọt nước cúi xuống hôn Đất, cho hạt cây nẩy Mầm / Thơ đi theo mưa về trên đọt Lá / Nắng thành màu Xanh, thơ thành mầu Hồng
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.