(Cảm niệm bài viết “Thơ sẽ chữa lành thế giới” của cư sỹ Nguyên Giác, nên xin hoan hỷ chia sẻ dăm ý tưởng thường nhật, bằng những lời thơ chất phác)
TN Huệ Trân
Thơ sẽ chữa lành thế giới
Mỗi lời xin nụ nở hoa
Mỗi âm điệu là sông suối
Hòa giòng hợp tấu hoan ca
Cất tiếng hát thơ, ca ngợi
Từ Bi Hỷ Xả bao la
Tình thương không còn ranh giới
Khi thương người như thương ta
Cất tiếng hát thơ, chia sẻ
Muôn loài, vạn hữu, nào xa
Luân hồi từ vô lượng kiếp
Thân sơ, ai biết chăng là!
Cất tiếng hát thơ, cùng bước
Nương Bát Chánh Đạo, cùng đi
Bỏ bờ mê, qua bến giác
Chân-như bất khả tư nghì
Cùng nhau thả thơ trong gió
Gió vờn tà áo ai bay
Thả thơ, trong chiều mưa xuống
Nón ai, nghiêng nhẹ vai gầy
CHỈ LÀ NGỒI YÊN
Chiều xuống, rồi ánh dương lên
Vạn hữu tuần hoàn tự nhiên
Tịnh thất, bóng ai thầm lặng
Thân tâm an lạc tọa thiền
Chiều xuống, thở vào thở ra
Nắng lên, hơi thở điều hòa
Tâm bình an trong chánh định
Thân vững chãi, thế kiết già
Ngồi yên, chỉ là ngồi yên
Nhìn sâu, thấu rõ tự thân
Đến, đi, vô thường muôn sự
Còn đây, chỉ lúc hiện tiền
Nhận thức phút giây hiện tại
Để sống từng phút, từng giây
Hiến tặng niềm vui, bớt khổ
Quá khứ, tương lai, nơi này!
NHỔ CỎ DẠI
Người làm vườn,
Phải siêng năng
Nhổ cỏ dại.
Hoa lá mới reo vui
Mà xanh tươi mãi mãi
Vườn-tâm cũng cỏ dại
Tham, sân, si, mạn, nghi
Người không siêng nhổ cỏ
Vườn-tâm người còn chi!?
TRỜI MƯA, NHẮN BẠN
Trời mưa, làm việc trong nhà
Kẻo mưa ướt áo, đường xa khó về
Chợt nhớ lời dạy xưa kia
Có ai tránh ướt vì che dù người!
Phải tự tìm dù che thôi
Mới mong đi hết đường đời trầm luân
Chúng sanh thừa tự nghiệp thân
Lành dữ, thiện ác, tỏ phân rõ ràng
Không gieo Nhân,
Qủa nào mang?!
Công phu khuya vừa dứt
Bước ra thăm tiểu viên
Một đóa quỳnh vừa nở
Chắp tay đón Chư Thiên
Bên hiên, trăng rằm tỏ
Lồng bóng suối Tào-Khê
Quỳnh hoa và bóng nguyệt
Tương giao một lối về
Về đây, nghe chuông điểm
Ngân nga Chứng Đạo Ca
Về đây, nghe nhịp mõ
Nam Mô A Di Đà
Thân Tâm đồng thanh tịnh
Bát Nhã nào đâu xa!
VỀ CÕI TỊNH
Về Cõi Tịnh bằng Tâm
Không bằng Thân tứ đại
Tâm chưa tịnh, chưa thanh
Sẽ là bao chướng ngại
Niệm niệm dẫu không rời
Vẫn còn muôn cửa ải!
NÀO GẦN, NÀO XA
Đã lâu Sư không lên chùa
Tịnh tu nhập thất bao mùa Đông Xuân
Thoắt đây, nắng Hạ vàng sân
Sư về thăm lại bạn gần, bạn xa
Chắp tay chào “A Di Đà”
Xôn xao vồn vã, níu tà áo nâu
“Sư Cô ơi, qúa là lâu,
Chúng con nhớ lắm, biết đâu mà tìm!”
Nhẹ nhàng đáp lời tình thân
“Cùng quy một hướng, nào gần nào xa
Gặp nhau, một niệm Di Đà
Tâm tâm giao cảm là ta đang gần”
NGƯỜI VỀ XỨ PHẬT
Chân người “Theo dấu Như Lai” (*)
Tâm người, tâm Phật bản hoài dung thông
Người về xứ Phật thong dong
Nắng mưa nào quản, trải lòng vị tha
Mặc danh, mặc lợi gần xa
Tâm-sen chỉ nở đóa hoa Đại Từ.
(*) (Tỳ-Kheo Thích Tánh Tuệ,
miệt mài làm từ thiện nơi Xứ Phật)
CHO VÀ NHẬN
Của Cho không bằng Cách Cho
Ngã chấp, ngã sở đắn đo làm gì!
Vô thường, đến đó rồi đi
Còn đó rồi mất, có chi vững vàng!
Vui, buồn, hợp đó rồi tan
Xuôi tay nhắm mắt, ai mang được gì!
Sống tử tế với nhau đi
Trực tâm thị đạo, ngay khi hiện tiền.
QUÁN KHÔNG
Thân nhẹ lâng lâng, tâm đối vách
Khẩu tịnh vô ngôn,
Làn sương rơi
KHÔNG chỉ là KHÔNG, không gì khác
Trong, ngoài, trên, dưới,
Chẳng đầy vơi
Gạn sạch tư duy, dừng hý luận
Thảnh thơi dứt nghiệp, buông duyên thôi
Thì TÂM thanh tịnh, cùng KHÔNG ấy
Hợp nhất chung giòng Diệu Pháp xuôi
Lẽ đạo là đâu? Gần hay xa?
Phút giây KHÔNG quyện chặt TÂM ta
Muôn sự oan, ưng, sang, hèn, phải, trái
Tự tan, tự biến,
Tựa như-thị-là.
TN Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất – Những ngày tịnh tu)