Phải đánh bại con Corona virus

26/03/202010:00:00(Xem: 3308)

Virus không có giai cấp
Virus không có tôn giáo
Virus không phân biệt sắc tộc
Virus không biết phân biệt bạn thù
Virus không biết phân biệt tư bản, cộng sản , phát xít, khủng bố
Virus không cần biết anh hùng, hoàng đế, tỷ phú, hoa hậu hay low income

Con người nuôi cấy virus làm vũ khí sinh học
giống như nuôi độc trùng
lỡ tay là nó phản chủ
virus không biết mình phản thùng

Virus làm bá chủ thế giới
một loại siêu khủng bố
nhưng tôi tin
con người sẽ đánh bại chúng
nếu các nhà khoa học cộng sản tư bản trên thế giới cùng chung tay
(ca sĩ, cầu thủ ,diễn viên , hoa hậu chỉ cần vỗ tay là đủ không cần ca cẩm múa may)

Bây giờ virus hoành hành sao còn tranh chấp nhau
thế gian đến hồi tận diệt

Mỗi ngày nghe tin người chết
đau đớn tức tưởi
những tinh hoa lụi tàn
những hồn oan

Nhân loại rồi sẽ quay về thời hỗn mang
nếu không thể đánh bại con virus
rất khôn ngoan biết chui vào phổi người
tàn phá tan hoang

25/3/2020

Ý kiến bạn đọc
02/04/202002:50:55
Khách
không đơn thuần chỉ là virus , họ là oan gia trái chủ từ vô lượng kiếp đến báo oán , chỉ có cả toàn thế giới đồng lòng không sát sanh hại vật và thành tâm sám hối mới có thể tiêu được ..... chống dịch hả? chỉ là lời nói của thế gian , chống không nổi đâu .....sám hối nghiệp tan thì họ sẽ đi .....giống như thiên tai mà chống nổi gì
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Victoria Amelina là một nhà thơ, tiểu thuyết gia người Ukraine. Khi Nga tiến hành cuộc xâm lược toàn diện vào đất nước của cô vào năm 2022, cô đã dành phần lớn thời gian viết lách để ghi chép và nghiên cứu về các tội ác chiến tranh. Amelina hiểu rõ những rủi ro, nguy hiểm mình sẽ gặp phải với công việc này, với tư cách là một công dân chọn ở lại đất nước của mình trong chiến tranh, và với tư cách là một nhà văn phải đối mặt với một đội quân xâm lược đang muốn tiêu diệt bản sắc dân tộc mình. Cô đưa con trai đến nơi an toàn ở Ba Lan, nhưng bản thân trở về tiếp tục sống và làm việc tại quê hương. Khi Kyiv bị ném bom vào đầu mùa hè, cô đã quan sát các vụ nổ từ căn hộ của mình và viết: “Chiến tranh là khi bạn không còn có thể theo dõi nỗi mọi tin tức và khóc về những người hàng xóm đã chết thay cho bạn cách bạn vài dặm. Tuy nhiên, tôi muốn chúng ta sẽ bằng mọi cách không quên tên của họ.”
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
thăng trầm lên xuống / như những bậc đá trên đồi xanh / tóc bay theo gió / mùa hạ êm đềm thắp lửa mặt trời / trong từng đôi mắt mong đợi / dõi cánh chim bay xa...
Chân trời không ánh sáng | không tối đen | có màu sắc điên trong màn mắt kẻ loạn trí. | Mọi người chí tử nâng cao đời sống rộn rịp. | Chụm mũi lại hít thở một nắm không gian.
Xa hơn sự đau yếu của ông | Những con sói vẫn chạy qua những cánh rừng xanh, | Dòng sông quê không bị lôi cuốn bởi những bến cảng tân thời...
Thơ của Trần Yên Hòa & Lê Minh Hiền
Quả dâu trăng trắng | nước da hồng hồng | nào ai biết được | rượu còn hay không
Không phải sống làm người buồn bã. | Người làm cho sống buồn. | ‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’ | bắt được hơi gió lạnh rùng mình | cảm được cõi trống trải | nơi con người sợ hãi.
Những đoản khúc của nhà thơ Nguyễn Hàn Chung...
Em đầu hàng hy sinh thân thể | Thế giới lạnh lùng thân phận người dưng | Ngày mai máu chảy không ngừng | Ngày mai máu đẫm khắp vùng phố quê.