Thơ Đinh Trường Chinh

20/03/202000:00:00(Xem: 2426)
BỎ LẠI
 
DTC-Tu-Hoatôi bỏ lại đêm
những điều chưa nói hết
những điều chưa kể xong
những điều
đêm đã nghe cùng tôi
trong lặng im bóng tối.
 
tôi bỏ lại trong bóng tối
những ý nghĩ
sót vụn
sự tưởng tượng
rỗng rạo
những thứ nên quên đi
khi trời tảng sáng.
 
tôi bỏ lại cả đôi mắt mình
hai con cá bơi tự do trên  trần nhà
một bãi biển đen không hải phận
bỏ lại
xác mình giạt vào bờ
ương vữa
lúc ban mai.
 
tôi bỏ lại
những giấc mơ
vừa bị đánh lưới
cả trí nhớ đóng băng
những nỗi nhớ
trống và buốt.
bỏ lại cái đầu mình
lăn lóc
nơi góc tối nào đó.
 
tôi bỏ lại
một bầu trời đầy sao
một trời sao
hay chỉ là những hạt tuyết rơi
tiếng tuyết rơi
nghe thật rõ
như bàn chân em đang bước đến
thật gần
gõ vào cánh cửa sau
lúc 3 giờ sáng.
 

***** 

 
BUỔI SÁNG
 
như mùa đông được nuôi bằng ánh lửa
ánh lửa được nuôi từ que diêm trong túi áo tôi.
sáng nay
tôi chỉ còn khói,
những ý nghĩ trĩu
và vết màu
run hoảng đổ.
 
sáng nay, tôi chỉ còn thấy
đáy bàn chân mình
mọc lên nhiều gai nhọn
những con mắt ướt trôi lướt qua.
bầy bồ câu chắc không về
trước sân nhà thờ Notre Dame.
sáng nay.
gió tắt thở.
 
tôi vẫn không tin
đến kiếp sau
không tin, cả lời cầu nguyện.
hãy bù nhau ngay những hôm nay
tri ân những ân cần
nuốt hết những người bạn.
như đám mây kia
không bao giờ thấy lại
dòng nước sông Seine vẫn chảy qua cầu
như mặt trời
loang vỡ trên ý nghĩ tôi
màu đỏ lạnh
chỉ một lần thôi.
 
cả chiếc bóng này
thả xuống mặt đường
trầy xước
cho những bàn chân
giẫm lên
rồi vĩnh viễn ra đi.

*****
 

ĐI THẬT XA

 

hôm nay anh sẽ đưa em

đi thật xa

đi thật xa

không trở về nữa

không trở về

căn nhà ám khói

có con chó ngồi đợi trước hiên

có lẽ anh sẽ nhớ nó nhất

nhớ cả

cái bóng con chó

như Jacques Brel

và có lẽ bây giờ

con mèo đã tìm cách leo lên mái nhà

đi tìm một cuộc tình khác.

 

hôm nay anh sẽ đưa em đi thật xa

thật xa thật xa

bỏ lại cả những bức tranh

còn hắc mùi sơn mới

ly cà phê ngoài vườn

những cành hồng mới rộ nở chiều qua

bỏ cả chiếc gối ôm chiến hữu

bỏ luôn giấc ngủ

không bao giờ tròn

ở đây đâu có gì

ngoài núi, cây cỏ, sương mù

và mây

hôm nay em bận một chiếc áo đen

thật đẹp

chiếc băng đô màu trắng tang

anh cũng vận màu đen

màu của đêm

của tuyệt vọng.

 

đôi khi anh cũng giật mình

lo nghĩ

không biết chúng ta đã nhớ

tắt bếp lửa hết chưa

cái lò ga không biết còn âm ỉ cháy

em đã rút giây điện của cái máy cà phê

đã tắt cái máy giặt đang chạy?

mà thôi cũng không sao

căn nhà có thể sẽ cháy xém

tất cả sẽ tro tàn

cái rương ký ức đã mất chìa khóa lâu lắm rồi

đừng ngoái lại nhìn nữa

đêm qua em nói:

“sao em chỉ muốn ngủ một giấc dài

không dậy nữa”

 

thôi không sao đâu em nhé

hôm nay anh sẽ đưa em

hôm nay anh sẽ đưa

hôm nay anh sẽ

hôm nay anh

hôm nay

đi thật xa

đi thật

thật xa

xa


*****


MƯA VỀ TRƯA

 

mưa về ngang bến sông

bài thơ buồn giữa ngọ

ta tìm nơi trú gió

lạc giữa ngày khan âm

 

trưa vắt ngang hồn sai

một bài thơ rất lạ

tâm nào vừa rụng trái

cho chữ nghĩa la đà

 

mưa về qua xóm ngái

hương đất nồng phiêu diêu

bài thơ nằm vụng dại

thất giạt giữa khe chiều

 

THỬ CÁCH LÀM MỘT BÀI THƠ CHO MỘT ĐÊM MÙA ĐÔNG 

 

VẬT LIỆU:

 

1/2 (một nửa) của mùa đông

1/4 (một phần tư) còn lại của đêm

vài lượng tuyết nhẹ, trải đều

1 giấc mơ không ngắt quãng

1 ½ vòng đĩa Jazz mỏi (với nhiều tiếng contrabass)

1/2 chai rượu đỏ

tất cả được chưng cất trong một không gian đen

quánh đặc đen

 

CÁCH LÀM:

 

băm nát những ý tưởng nóng

đang dần chảy tan

thái nhỏ những con chữ đến trong đầu

trộn đều chúng với khoảng không gian đen

đứng lên & ngồi xuống

điều chỉnh bố cục

mỗi lần như thế, bạn có thể thấy một bóng tối khác nhau

(có khi, những âm thanh khác nhau)

 

pha loãng giấc mơ

vào đêm

giữa những thao tác, có thể khuấy đều jazz vào rượu

khuấy thật nhẹ và đều tay

qua khung cửa, hãy nhìn sâu

vào những ý tưởng bạn đang rải đều trên mặt đêm

mùa đông trải mỏng:

những âm tiết. tiếng rơi của tuyết. cả tiếng rơi của im lặng.

tiếp tục khuấy tan ý tưởng cho đến khi chúng tan biến

hoặc thấm đẫm vào hồn bạn

(ước tính những giọt nước, hay tiếng cười thầm, có thể đến tình cờ)

phả hơi vào bóng im

và chờ đợi cho đêm thật chín

 

sau cùng: hoà tan tất cả những chất liệu trên

hết thảy vào bóng tối

lúc này, để ý, từ đáy tim

chỉ còn những nhịp âm thanh chỉ mình bạn nghe thấy.

 

mùa đông

đang đun sôi mình

bằng tự do toàn phần

và mình như ở một trạng thái rơi tự do

hãy thả rơi

và rơi xuống.

 

THAO TÁC:

 

Theo cách chỉ dẫn trên, bạn còn phải làm cho thật nhuyễn với chính bạn

bằng những thao tác sau

cho Chữ, Màu Sắc, và Âm Thanh được tạo ra:

 

– đắp cho thật dày

– tỉa cho thật nét

– cọ cho thật sạch

– bấy cho thật lem

– vuốt thật mềm

– chà cho thật nhẵn

– dẹt cho thật mỏng

– giã thật nhuyễn

– chùi cho thật bóng

– v.v...

 

chỉ như thế. lặp đi và lặp lại

đừng ngần ngại xóa bỏ

và hãy coi chừng độ vừa

(coi chừng khê, quá chín, hoặc quá sống)

 

chúc bạn thành công

bài thơ

đêm mùa đông, nào đó

như tìm một cách thở cho mình.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đó là câu kết một bài thơ của nhà thơ Iya Kiva, là một trong nhiều nhà thơ trẻ Ukraine hiện nay. Bà đã dùng câu thơ “Tháng hai. Lấy mực ra và khóc” của thi hào Nga Boris Pasternak (February. Get ink and weep!) để làm tựa đề cho ba bài thơ của bà. Cùng với các nhà thơ Ukraine khác như, Taras Shevchenko, Pavlo Vyshebaba, Oksana Zabuzhko, chúng ta thấm thía hơn thân phận dân tộc Ukraine, máu và nước mắt họ làm cháy bỏng trái tim thế giới.
Valentine's Day, đọc Thơ tình của những thi hào xuất chúng nhất thế kỷ... Dịch giả Thân Trọng Sơn chuyển ngữ.
Trích từ trang 107-110 trong tuyển tập: KHÁNH TRƯỜNG & BẰNG HỮU Phỏng vấn - Nhận định - Tâm Cảm - Thơ Nhiều người viết về Khánh Trường dày 620 trang, NXB Mở Nguồn đang lưu hành trên mạng Barnes & Noble
ĐỢI Ăn sáng một mình Một mình ăn buổi sáng. Gặm nhấm muỗng nĩa và tách cà phê Gặm nhấm vỉa hè Gặm nhấm sự chờ đợi.
Thượng Đế ơi / Vợ con đâu / Con, cháu con đâu / Anh, chị em con đâu / những người bạn hàng xóm của con đâu...
buổi chiều trầm lắng trống trải / chiếc ghế mây nhẫn nhục không than vãn / con chim hồng âm thầm chuyền trên ngọn cây / người nhắm mắt thở nhẹ âm âm u u trên võng...
Từ những ý nghĩa của bút hiệu Nhã Ca, tôi có thể viết ra một đoạn bói số mệnh nhà thơ:“Nhã Ca: tuy là một loài cỏ dại, nhưng có tiếng thơ thanh thoát tao nhã bên ngoài, bên trong chứa đầy nghịch ngợm, khác thường. Trải qua cuộc sống thăng trầm, tiếng thơ trở thành tiếng ho, tiếng nôn mửa, rồi tiếng thơ đó, về chiều, lắng đọng thành âm điệu cà sa.” Tác phẩm “Nhã Ca, Thơ” toàn tập cho phép tôi có cái nhìn tổng thể và cũng trả lời được nỗi niềm thắc mắc của cậu học trò mới lớn, khi đọc bài thơ “Vết Thẹo.”Từ tuổi thiếu niên vươn lên tuổi thanh niên, ngoài trừ thân xác nẩy nở, trí tuệ cũng gia tăng tò mò và tưởng tượng. Hầu hết, tò mò tưởng tượng lúc đó, hướng về phụ nữ, đối với tôi là một nhân vật thần bí. Khi vô tình đọc được bài thơ “Vết Thẹo”, tôi vô cùng sửng sốt. Tôi sống tự do trong thân thể mình / Nghe vết thẹo lớn dần và mọc rễ.” Đọc lên, nghe vừa lạ lùng, vừa khiêu khích, vừa bí mật.
Thơ của ba người: Lưu Diệu Vân, Trần Hạ Vi, Thy An...
Viết đôi dòng thư pháp ca ngợi Đức Thế Tôn mực loang như nước mắt ngấm ơn sâu vào hồn.