Thơ Đinh Trường Chinh

20/03/202000:00:00(Xem: 2832)
BỎ LẠI
 
DTC-Tu-Hoatôi bỏ lại đêm
những điều chưa nói hết
những điều chưa kể xong
những điều
đêm đã nghe cùng tôi
trong lặng im bóng tối.
 
tôi bỏ lại trong bóng tối
những ý nghĩ
sót vụn
sự tưởng tượng
rỗng rạo
những thứ nên quên đi
khi trời tảng sáng.
 
tôi bỏ lại cả đôi mắt mình
hai con cá bơi tự do trên  trần nhà
một bãi biển đen không hải phận
bỏ lại
xác mình giạt vào bờ
ương vữa
lúc ban mai.
 
tôi bỏ lại
những giấc mơ
vừa bị đánh lưới
cả trí nhớ đóng băng
những nỗi nhớ
trống và buốt.
bỏ lại cái đầu mình
lăn lóc
nơi góc tối nào đó.
 
tôi bỏ lại
một bầu trời đầy sao
một trời sao
hay chỉ là những hạt tuyết rơi
tiếng tuyết rơi
nghe thật rõ
như bàn chân em đang bước đến
thật gần
gõ vào cánh cửa sau
lúc 3 giờ sáng.
 

***** 

 
BUỔI SÁNG
 
như mùa đông được nuôi bằng ánh lửa
ánh lửa được nuôi từ que diêm trong túi áo tôi.
sáng nay
tôi chỉ còn khói,
những ý nghĩ trĩu
và vết màu
run hoảng đổ.
 
sáng nay, tôi chỉ còn thấy
đáy bàn chân mình
mọc lên nhiều gai nhọn
những con mắt ướt trôi lướt qua.
bầy bồ câu chắc không về
trước sân nhà thờ Notre Dame.
sáng nay.
gió tắt thở.
 
tôi vẫn không tin
đến kiếp sau
không tin, cả lời cầu nguyện.
hãy bù nhau ngay những hôm nay
tri ân những ân cần
nuốt hết những người bạn.
như đám mây kia
không bao giờ thấy lại
dòng nước sông Seine vẫn chảy qua cầu
như mặt trời
loang vỡ trên ý nghĩ tôi
màu đỏ lạnh
chỉ một lần thôi.
 
cả chiếc bóng này
thả xuống mặt đường
trầy xước
cho những bàn chân
giẫm lên
rồi vĩnh viễn ra đi.

*****
 

ĐI THẬT XA

 

hôm nay anh sẽ đưa em

đi thật xa

đi thật xa

không trở về nữa

không trở về

căn nhà ám khói

có con chó ngồi đợi trước hiên

có lẽ anh sẽ nhớ nó nhất

nhớ cả

cái bóng con chó

như Jacques Brel

và có lẽ bây giờ

con mèo đã tìm cách leo lên mái nhà

đi tìm một cuộc tình khác.

 

hôm nay anh sẽ đưa em đi thật xa

thật xa thật xa

bỏ lại cả những bức tranh

còn hắc mùi sơn mới

ly cà phê ngoài vườn

những cành hồng mới rộ nở chiều qua

bỏ cả chiếc gối ôm chiến hữu

bỏ luôn giấc ngủ

không bao giờ tròn

ở đây đâu có gì

ngoài núi, cây cỏ, sương mù

và mây

hôm nay em bận một chiếc áo đen

thật đẹp

chiếc băng đô màu trắng tang

anh cũng vận màu đen

màu của đêm

của tuyệt vọng.

 

đôi khi anh cũng giật mình

lo nghĩ

không biết chúng ta đã nhớ

tắt bếp lửa hết chưa

cái lò ga không biết còn âm ỉ cháy

em đã rút giây điện của cái máy cà phê

đã tắt cái máy giặt đang chạy?

mà thôi cũng không sao

căn nhà có thể sẽ cháy xém

tất cả sẽ tro tàn

cái rương ký ức đã mất chìa khóa lâu lắm rồi

đừng ngoái lại nhìn nữa

đêm qua em nói:

“sao em chỉ muốn ngủ một giấc dài

không dậy nữa”

 

thôi không sao đâu em nhé

hôm nay anh sẽ đưa em

hôm nay anh sẽ đưa

hôm nay anh sẽ

hôm nay anh

hôm nay

đi thật xa

đi thật

thật xa

xa


*****


MƯA VỀ TRƯA

 

mưa về ngang bến sông

bài thơ buồn giữa ngọ

ta tìm nơi trú gió

lạc giữa ngày khan âm

 

trưa vắt ngang hồn sai

một bài thơ rất lạ

tâm nào vừa rụng trái

cho chữ nghĩa la đà

 

mưa về qua xóm ngái

hương đất nồng phiêu diêu

bài thơ nằm vụng dại

thất giạt giữa khe chiều

 

THỬ CÁCH LÀM MỘT BÀI THƠ CHO MỘT ĐÊM MÙA ĐÔNG 

 

VẬT LIỆU:

 

1/2 (một nửa) của mùa đông

1/4 (một phần tư) còn lại của đêm

vài lượng tuyết nhẹ, trải đều

1 giấc mơ không ngắt quãng

1 ½ vòng đĩa Jazz mỏi (với nhiều tiếng contrabass)

1/2 chai rượu đỏ

tất cả được chưng cất trong một không gian đen

quánh đặc đen

 

CÁCH LÀM:

 

băm nát những ý tưởng nóng

đang dần chảy tan

thái nhỏ những con chữ đến trong đầu

trộn đều chúng với khoảng không gian đen

đứng lên & ngồi xuống

điều chỉnh bố cục

mỗi lần như thế, bạn có thể thấy một bóng tối khác nhau

(có khi, những âm thanh khác nhau)

 

pha loãng giấc mơ

vào đêm

giữa những thao tác, có thể khuấy đều jazz vào rượu

khuấy thật nhẹ và đều tay

qua khung cửa, hãy nhìn sâu

vào những ý tưởng bạn đang rải đều trên mặt đêm

mùa đông trải mỏng:

những âm tiết. tiếng rơi của tuyết. cả tiếng rơi của im lặng.

tiếp tục khuấy tan ý tưởng cho đến khi chúng tan biến

hoặc thấm đẫm vào hồn bạn

(ước tính những giọt nước, hay tiếng cười thầm, có thể đến tình cờ)

phả hơi vào bóng im

và chờ đợi cho đêm thật chín

 

sau cùng: hoà tan tất cả những chất liệu trên

hết thảy vào bóng tối

lúc này, để ý, từ đáy tim

chỉ còn những nhịp âm thanh chỉ mình bạn nghe thấy.

 

mùa đông

đang đun sôi mình

bằng tự do toàn phần

và mình như ở một trạng thái rơi tự do

hãy thả rơi

và rơi xuống.

 

THAO TÁC:

 

Theo cách chỉ dẫn trên, bạn còn phải làm cho thật nhuyễn với chính bạn

bằng những thao tác sau

cho Chữ, Màu Sắc, và Âm Thanh được tạo ra:

 

– đắp cho thật dày

– tỉa cho thật nét

– cọ cho thật sạch

– bấy cho thật lem

– vuốt thật mềm

– chà cho thật nhẵn

– dẹt cho thật mỏng

– giã thật nhuyễn

– chùi cho thật bóng

– v.v...

 

chỉ như thế. lặp đi và lặp lại

đừng ngần ngại xóa bỏ

và hãy coi chừng độ vừa

(coi chừng khê, quá chín, hoặc quá sống)

 

chúc bạn thành công

bài thơ

đêm mùa đông, nào đó

như tìm một cách thở cho mình.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đau lòng nhất là tái ngộ với anh chị Phan Xuân Sinh-Thiên Nga sau 20 năm xa cách trong một buổi gặp gỡ với ACE văn nghệ vùng Houston, Texas vào trưa ngày 17 tháng 2 năm 2024, ngay ngày hôm sau anh phải nhập viện khẩn cấp vì bệnh tim mạch. Nằm hôn mê sâu 10 ngày vô phương cứu chữa, anh lặng lẽ từ giã cõi đời trong niềm thương tiếc của vợ con và bằng hữu. Ghi lại một vài chặng tương tác thân tình với anh Phan Xuân Sinh những ngày trước, như một nén tâm nhang tiễn đưa bạn hiền về nơi chín suối...
Lê An Thế -- Một du tử làm thơ, từ bao năm nay, tưởng xa xôi, nhưng rất gần. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Xôn xao chút nắng chiều xưa / Nghe ra câu hát đẩy đưa bạt ngàn / Tiếng dần xa, tiếng vọng còn… / Bóng sầu theo những véo von trùng trùng...
Cứ thử đi, ngươi không thể hủy diệt di tích vĩnh hằng của trái tim con người-tình yêu. (Victor Hugo)...
nước Việt dù vui hay buồn | cũng là thứ | mẹ không còn sở hữu | tài sản của bà không nhiều như vậy | tài sản hôm nay ở trên thân thể con người | khi cần, có thể mang thế chấp hay bán đi | là những thứ mà bà không còn giữ được
Chiều 30 tháng Chạp Giáp Thìn, đọc và nhớ thi sĩ Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5 tháng Năm, Bính Thìn, 1916, mất ngày 6 tháng Chín, Bính Thìn, 1976 - nguyên vẹn con rồng.
Việt Nam từ xưa theo nền văn minh nông nghiệp lúa nước, nên thời vụ của cây trái hoa lúa lập trình nhịp sống con người, từ nếp sống cho đến những tin tưởng tâm linh. Khi đồng lúa nghỉ ngơi, hoa đào hoa mai chớm nụ đầu mùa, người dâ n quay về tụ tập vui chơi ăn uống, từ đấy mà có một mỹ tục gọi là Tết (được phiên âm theo chữ Hán là Tiết, có nghĩa là đốt tre đốt trúc, nghĩa rộng là một đoạn thời gian trong năm), rơi vào lúc cuối một năm, thời điểm kết sổ và dấy lên niềm hy vọng cho năm mới. Gần đây có người đặt vấn đề có nên bỏ tục ăn Tết không. Tại sao vậy? Cây cỏ còn sửa mình để thay lá đơm hoa đón khí tiết đẹp của trời đất, can cớ chi con người phải bỏ niềm vui mừng đón năm mới với một mỹ tục đẹp đẽ là Ăn Tết? miễn là đừng Tháng Giêng là tháng ăn chơi (ca dao) thôi.