Thơ Trương Đình Luận

28/02/202000:00:00(Xem: 3137)
TDLuan NTrung
Chân dung: Trương Đình Luận - Bản vẽ: Nguyễn Trung



Có những điều rất thản nhiên

Ngước mặt lên trời, cũng là thản nhiên thôi

Trăng là hình

Ở chỗ trống vắng, trăng thành tiếng

Tiếng trăng là con đường thất lạc

Bản thể cũng như muôn loài, cũng như tảng đá, tảng mây

Trầm mặc,

Cũng là tiếng.

Tiếng sa mù.

Em nhìn qua bờ tóc bạc của anh đi

Như nhìn qua khung cửa sổ

Tìm một ngày không đến

Buổi tối hơ tay lên lửa trại

Đắp vào má nhau

Thôi đừng tìm ngày lạc lõng

Vì đêm sao sẽ tắt đi trong khoảng khắc.

Đuổi bắt mùa xuân ở lưng trời

Hơi thở còn nồng nàn cây trái.

Anh không còn nhìn thấy em và anh tự hỏi

Những hy vọng sẽ là lời ca ngợi khổ đau

Hay nụ cười thinh không

Ngoài bờ cõi nghi hoặc

Không một tiếng trả lời

Eâm ái như những lần bỏ nhau đi,

Biệt tích.

Ngón tay đặt lên môi

Xóa đi một nụ cười

Tiếng gió hú qua gềnh đá

Là tiếng khóc vỡ nát

Thể tích nào của đời sống

Đóng khung trong con mắt giông bão

Khóe mắt ánh lên nỗi khổ hạnh

Cắm nhành mai vào đất tuyết

Hái nụ sương mù.

“Hai mươi bài thơ tình và một bản bi ca”

Lời bí mật cuối đời

Hay bông hoa từ giã

Bạc nắng ngày tháng

Không,

Chỉ giản dị thôi

Như cuộc đời, như mọi người

Như anh và em đã được sống sót

Và thấy nhau thêm một lần nữa

Nghe lá cỏ lướt qua bờ tuyết

Khói chiều hồn nhiên.

Có một lần

Thống khổ và hạnh phúc

Không đến nữa.

Cánh đồng yên nghỉ trong lòng bàn tay em,

Sẽ là hoang phế

Căn nhà xanh đóng kín

Và cửa sổ vỡ nát

Anh sẽ tìm về chữ nghĩa

Bụi sách mờ trang giấy thảo nguyên

Nhìn đôi mắt mờ khói cà phê

Nhìn em dao động với chữ nghĩa

Như Nữu Ước dao động dưới trăng.

Nếu em nghĩ về tiếng vang

Em sẽ không bao giờ hiểu anh

Phiến âm thanh

Như một công án khắc vào đá

Dấu lặng nằm ở cuối phím đàn

Cánh rừng lớn

Rung lên ngày du thủ

Khúc Pasacaglia

Đêm ngủ trong rừng lạnh

Đêm ngủ trong thạch thất.

“Hai mươi bài thơ tình và một bản bi ca”: Pablo Neruda, “Twenty Love Poems and a Song of Despair”.


***



Thơ tình giữa trời

Đã có một ngày tận cùng ảm đạm

Như lời kinh lặng lẽ

Của một người ra đi không về

Thức giấc

Hoài niệm ngày vui trong nắng

Thủy mặc xanh màu lá cây

Ơû ngoài đời gió bão

Đã có một ngày gió thưa xuôi ngược

Anh gọi em một tiếng thảng thốt

Khơi động dấu tích trong tinh thạch

Đã khuất bóng

Như cổ tích nhạt màu trang sử

Đã có lúc gió hú lời trốn nắng

Lời chân mây

Lời bi ca trầm tủa

Dấu tái sinh ở đâu

Khi lá phong nhuốm màu gió bấc

Sẽ có lúc không còn thấy nhau nữa

Âm thừa cho đời sau đã tắt

Như giòng sông trên nguồn đã cạn

Nhưng còn dấu tro than, dấu thủy trúc

Dấu sương bay ngày du thủ

Dấu lá cỏ cứa ngang tâm huyết

Dấu đêm cánh bướm chạm mi dài

Đôi khi đêm như cánh tay trần

Quàng vai giấc ngủ

Ẩn mật dấu trăng

Khuất trong thâm tâm một lời từ biệt

Trời sao một lúc sẽ tắt

Nói chi điều vĩnh cữu

Trong màu xanh của lá cây

Em sẽ nhận ra màu xanh của tuổi thơ

Con mắt mở to

Cho thấy hết những bình phàm

Rồi giây phút nào, sẽ là điều màu nhiệm

Anh sẽ nhóm cho em một đêm

Đám lửa gai ấm môi trừ tịch

Lúc ấy còn điều gì

Nồng nàn hơn là nằm ngủ dưới trời sao

Ngỏ lời rơm rạ

Nhành cây cỗi sẽ trổ lá

Ngón tay tuyết sẽ tan thành giọt nắng

Và như thế anh sẽ giữ cho em

Chùm lá reo

Rưng rưng ngày bồng gió

Khi quàng cổ nhau

Như mùa xuân quàng cổ cuộc đời.

1993

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
tình yêu lạnh như biển | những cái giống không cùng đời | có thể là một vì sao nhỏ bé | có thể là một nét mày hung tợn | trả treo trước gi
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...
Thành phố cháy hết cây cỏ. | Những tàng dừa nhớ gió. | Những đỉnh thông khát nước. | Sao tình yêu chưa sôi sục trong em?
Thơ của ba nhà thơ: Nguyễn-hoà-Trước, Trần Hạ Vi, Trần Yên Hòa...
Kể lạ, ở “nước non mình”, bút hiệu của các nhà sáng tác qua nhiều lãnh vực văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa, nghiên cứu phê bình, truyền hình, báo chí, diễn viên, có bút hiệu/danh, là Sơn [không kể Sơn ở đầu như Sơn Nam, Sơn Tùng, Sơn Vương…] là đông vô số kể. Thiếu Sơn, Triều Sơn, Trúc Sơn, Phạm văn Sơn, Trịnh Công Sơn, Mai Sơn, Phong Sơn, Vân Sơn, Trần văn Sơn, Linh Sơn, Trần Áng Sơn, Từ Sơn, Vinh Sơn, Tiến Sơn, Cao Sơn, Ngô văn Sơn, Lê Thái Sơn, Nguyễn Lê La Sơn, Lê Tây Sơn. Chu Sơn, Tùng Sơn, Hoài Sơn, Đào Bá Sơn…Trong đó hai ông Sơn thi sĩ là….đáng yêu nhất. Nguyễn Đức Sơn và Nguyễn Bắc Sơn. Đáng yêu, vì hai ông này đều có tài, đều có cái lạ trong thơ, lẫn ngất ngư, ngất ngưỡng, ngất ngây trong đời sống.