Tiếng Xuân Thì Hổn Hển Gọi Nhau

24/01/202000:00:00(Xem: 2737)
pho2_Trinh Y Thu
Minh họa: Đinh Trường Chinh

 


tôi phải trở lại những ý tưởng lần thứ hai

khi mưa mặc áo choàng xám đi quanh lâu đài

những khung cửa sổ bọc bằng nhung khép kín

tôi cố gắng khép kín mình bằng sợi tóc trên vai

 

tôi kêu gọi mây từ tầng trệt đang ngủ yên

có tiếng kêu từ giấc mộng của đêm tuyền

người trở lại nụ cười che trong ánh nến

đã xanh trở lại dòng sông đen hơn đêm

 

vậy mà hôm qua, và ý tưởng đi đâu

trong sự thinh lặng của chữ nghĩa nhiệm mầu

tôi thức dậy vẫn tưởng mình đang ngủ

người thoáng qua chút buồn phiền ngọt ngào

 

trong tiếng chiều tà hoảng hốt ban trưa

tiếng của xuân thì hổn hển gọi mùa

tôi phải trở lại với ý tưởng lần nữa

cố vặn vẹo mình, vặn vẹo những ngày xưa

 

và thôi rồi vườn hoa đã lụi tàn

như một ngày nào đó vỡ giấc mơ vàng

những gẫy đổ không thể nào hàn gắn lại

là những lâu đài, những vườn tược ly tan

 

tôi vẫn nghĩ nếu như còn một giấc mơ

sẽ mặc lấy chiều xanh và đứng bên bờ

với những mầu hồng đôi môi không biết nói

cúi xuống hôn người khi chiếc bóng đi qua

 

Trần Nguyên Đán

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trích từ trang 107-110 trong tuyển tập: KHÁNH TRƯỜNG & BẰNG HỮU Phỏng vấn - Nhận định - Tâm Cảm - Thơ Nhiều người viết về Khánh Trường dày 620 trang, NXB Mở Nguồn đang lưu hành trên mạng Barnes & Noble
ĐỢI Ăn sáng một mình Một mình ăn buổi sáng. Gặm nhấm muỗng nĩa và tách cà phê Gặm nhấm vỉa hè Gặm nhấm sự chờ đợi.
Thượng Đế ơi / Vợ con đâu / Con, cháu con đâu / Anh, chị em con đâu / những người bạn hàng xóm của con đâu...
buổi chiều trầm lắng trống trải / chiếc ghế mây nhẫn nhục không than vãn / con chim hồng âm thầm chuyền trên ngọn cây / người nhắm mắt thở nhẹ âm âm u u trên võng...
Từ những ý nghĩa của bút hiệu Nhã Ca, tôi có thể viết ra một đoạn bói số mệnh nhà thơ:“Nhã Ca: tuy là một loài cỏ dại, nhưng có tiếng thơ thanh thoát tao nhã bên ngoài, bên trong chứa đầy nghịch ngợm, khác thường. Trải qua cuộc sống thăng trầm, tiếng thơ trở thành tiếng ho, tiếng nôn mửa, rồi tiếng thơ đó, về chiều, lắng đọng thành âm điệu cà sa.” Tác phẩm “Nhã Ca, Thơ” toàn tập cho phép tôi có cái nhìn tổng thể và cũng trả lời được nỗi niềm thắc mắc của cậu học trò mới lớn, khi đọc bài thơ “Vết Thẹo.”Từ tuổi thiếu niên vươn lên tuổi thanh niên, ngoài trừ thân xác nẩy nở, trí tuệ cũng gia tăng tò mò và tưởng tượng. Hầu hết, tò mò tưởng tượng lúc đó, hướng về phụ nữ, đối với tôi là một nhân vật thần bí. Khi vô tình đọc được bài thơ “Vết Thẹo”, tôi vô cùng sửng sốt. Tôi sống tự do trong thân thể mình / Nghe vết thẹo lớn dần và mọc rễ.” Đọc lên, nghe vừa lạ lùng, vừa khiêu khích, vừa bí mật.
Thơ của ba người: Lưu Diệu Vân, Trần Hạ Vi, Thy An...
Viết đôi dòng thư pháp ca ngợi Đức Thế Tôn mực loang như nước mắt ngấm ơn sâu vào hồn.
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Nguyễn Hàn Chung, Vĩnh Ngộ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.