Tiếng Xuân Thì Hổn Hển Gọi Nhau

24/01/202000:00:00(Xem: 2735)
pho2_Trinh Y Thu
Minh họa: Đinh Trường Chinh

 


tôi phải trở lại những ý tưởng lần thứ hai

khi mưa mặc áo choàng xám đi quanh lâu đài

những khung cửa sổ bọc bằng nhung khép kín

tôi cố gắng khép kín mình bằng sợi tóc trên vai

 

tôi kêu gọi mây từ tầng trệt đang ngủ yên

có tiếng kêu từ giấc mộng của đêm tuyền

người trở lại nụ cười che trong ánh nến

đã xanh trở lại dòng sông đen hơn đêm

 

vậy mà hôm qua, và ý tưởng đi đâu

trong sự thinh lặng của chữ nghĩa nhiệm mầu

tôi thức dậy vẫn tưởng mình đang ngủ

người thoáng qua chút buồn phiền ngọt ngào

 

trong tiếng chiều tà hoảng hốt ban trưa

tiếng của xuân thì hổn hển gọi mùa

tôi phải trở lại với ý tưởng lần nữa

cố vặn vẹo mình, vặn vẹo những ngày xưa

 

và thôi rồi vườn hoa đã lụi tàn

như một ngày nào đó vỡ giấc mơ vàng

những gẫy đổ không thể nào hàn gắn lại

là những lâu đài, những vườn tược ly tan

 

tôi vẫn nghĩ nếu như còn một giấc mơ

sẽ mặc lấy chiều xanh và đứng bên bờ

với những mầu hồng đôi môi không biết nói

cúi xuống hôn người khi chiếc bóng đi qua

 

Trần Nguyên Đán

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
Tôi trôi tuổi ấu thơ, từ quê hương cùng khổ, rau dưa khoai sắn / Tôi trôi từ chợ quán rường, cái đình làng, ngôi trường tiểu học, áo lấm lem màu mực tím mẹ mới mua, cùng cây viết lá tre, trang giấy tự túc, vàng khè, không trông rõ chữ...
Rõ ràng, có tai không nghe, | có mắt không thấy, | có tay chỉ thòng lòng, | có chân chỉ đi lui đi tới, | duy nhất có miệng, người nói không ngừng.
tình yêu lạnh như biển | những cái giống không cùng đời | có thể là một vì sao nhỏ bé | có thể là một nét mày hung tợn | trả treo trước gi
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...
Thành phố cháy hết cây cỏ. | Những tàng dừa nhớ gió. | Những đỉnh thông khát nước. | Sao tình yêu chưa sôi sục trong em?
Thơ của ba nhà thơ: Nguyễn-hoà-Trước, Trần Hạ Vi, Trần Yên Hòa...
Kể lạ, ở “nước non mình”, bút hiệu của các nhà sáng tác qua nhiều lãnh vực văn chương, thi ca, âm nhạc, hội họa, nghiên cứu phê bình, truyền hình, báo chí, diễn viên, có bút hiệu/danh, là Sơn [không kể Sơn ở đầu như Sơn Nam, Sơn Tùng, Sơn Vương…] là đông vô số kể. Thiếu Sơn, Triều Sơn, Trúc Sơn, Phạm văn Sơn, Trịnh Công Sơn, Mai Sơn, Phong Sơn, Vân Sơn, Trần văn Sơn, Linh Sơn, Trần Áng Sơn, Từ Sơn, Vinh Sơn, Tiến Sơn, Cao Sơn, Ngô văn Sơn, Lê Thái Sơn, Nguyễn Lê La Sơn, Lê Tây Sơn. Chu Sơn, Tùng Sơn, Hoài Sơn, Đào Bá Sơn…Trong đó hai ông Sơn thi sĩ là….đáng yêu nhất. Nguyễn Đức Sơn và Nguyễn Bắc Sơn. Đáng yêu, vì hai ông này đều có tài, đều có cái lạ trong thơ, lẫn ngất ngư, ngất ngưỡng, ngất ngây trong đời sống.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.