Hôm nay,  

Một Ngày Lên Xuống

05/12/202109:15:00(Xem: 3175)

I-Love-You-This-Much-No-Lie-Funny-Love-Meme-Picture-1

Tôi nghĩ không có gì trên đời này công bằng hơn Thời Gian! Vì thời gian chia đều cho mọi người và khắp nơi trên trái đất này không phân biết ai hay hoàn cảnh môi trường xã hội nào. Thời gian công bằng nhưng lạnh lùng, vô cảm, đừng có hòng dùng bất cứ điều gì thay đổi được: kể cả vật chất, danh vọng hay quyền lực thậm chí đến tình cảm. Tôi chưa thấy và chưa từng nghe ai khóc thảm thiết mà xin được thời gian  dừng lại hay qua nhanh cho mình dù chỉ một tích tắc .Thời gian cũng chẳng giận hờn ai dù họ có quý hay coi thường, phí phạm nó.

Tôi bắt đầu biết đến ý nghĩa của thời gian khi trên đầu xuất hiện vài sợi tóc bạc. Dù sao thì sự “ tiểu ngộ” này cũng còn đỡ hơn khối người đến gần chết vẫn cứ tưởng thời gian của mình còn dài lắm.

 

Rồi có nhiều thứ trên đời này làm cho tôi “ ngộ “ ra được cái gọi là Vô Thường đơn giản nhất như: Chồng mình hôm nay ngày mai có thể là chồng của... người ta hoặc ngược lại, con mình hôm nay mai sẽ có người khác gọi nó cũng là con, nhà mình hôm nay mai người khác đến ở, tiền mình cầm bây giờ sẽ qua tay người khác có khi trong nháy mắt. Vật chất vô thường, tinh thần cũng chẳng khác: chuyện mình thương, ghét, tin tưởng hay giận hờn ai cũng nào vĩnh viễn. Người mà mình yêu quý đến nỗi nghĩ rằng không có  mình sẽ mua hai ký bún về thắt cổ chết ngay, ấy vậy mà chỉ một thời gian sau mình cầu trời cho hắn biến mất ngay tức khắc! Kẻ mà mình không thèm để ý đến, thế mà cuối cùng lại nhảy tót vào đời làm  mình chết mê chết mệt, đứa bạn thân nhất nghèo quá nên đem mình… đi bán, còn đứa mình chẳng thân thiết gì thì lại… mua mình về trân trọng tử tế. Cuối cùng thì tôi nghiệm ra trong đời chỉ mỗi một câu: Khoan đã! Bình tĩnh coi vậy chứ không phải vậy đâu nhé!

 

Tôi bắt đầu chấn chỉnh lại tâm hồn lộn xộn đầy rác rưởi của đủ thứ thất tình lục dục, thị phi nhân ngã bằng một phương cách sống tạm gọi là tỉnh giấc. Tôi không cố ý viết sai đâu. Nhà thiền gọi là Tỉnh Giác, còn tôi thì Tỉnh Giấc.

 

Thật đấy, tôi dám cam đoan lúc người ta lộn xộn đầu óc nhất là lúc vừa ngủ dậy. Khi ngủ thì mình sẽ tạm quên đi mọi thứ của cuộc sống thường ngày nhưng cứ sáng mở mắt ra là mọi thứ mà mình tưởng là đã quên ấy lần lượt đến thăm hỏi mình rất tận tình. Chẳng hạn như: mình sẽ nghĩ ngay đến: Chết rồi! (Dù đang còn sống nhăn răng). Lại sắp phải đi làm hay là không biết hôm qua việc kia việc nọ ra sao rồi nhỉ? Trời ơi! Sao mình vẫn chưa quên cậu chuyện bực mình hay vui vẻ của hôm ấy, hôm nọ! Lát nữa phải làm gì đây ta? Đi chợ trước hay đi nhà băng trước? Còn sớm quá hay ngủ thêm tí nữa nhi? Ái chà! Hình như người này người nọ còn thiếu mình hay mình còn thiếu người ta cái gì đó thì phải? Sao lạ vậy? Mình càng cố gắng quên là càng nhớ (hay ngược lại)… người ấy? V.v… và v.v… Bao nhiêu buồn vui, lo nghĩ, hạnh phúc hay phiền phức đều bắt đầu từ lúc mình thức dậy, từ lúc mình mở mắt ra và ý thức rằng mình đang thức dậy.

 

Đọc sách và nói lý thuyết thì ai cũng gần là… thánh đến nơi rồi nhưng cứ suy từ lúc mở mắt thức dậy ta nghĩ gì thì biết ngay mình đang ở “đẳng cấp” nào? Những quý vị nào mỉm cười vui vẻ khi vừa thức dậy mà ý thức được mình đang sống, tôi dám bảo đảm các vị ấy phải “luyện” ít nhất sáu bảy chục năm thành công lực mà cũng chưa chắc vị nào cũng lên đai đen, đai đỏ đâu ạ! Vì tôi đã chứng kiến và nghe giang hồ đồn đãi nhiều vị mừng thượng thọ hàng  tám rồi thế mà “phu nhân” bên cạnh nhìn còn trẻ hơn cả… cháu nội mới kinh hoàng chứ! Gì chứ tôi xin thề mỗi sáng thức dậy bên “cháu nội” mà tâm hồn thanh thản được thì tôi sẽ mời vị ấy làm trưởng lão Hội “Mầm Non Nghĩa Địa” liền.

 

Tôi chả tham lam vơ vét hết cái dại của thiên hạ vào mình nên chết cũng không tham gia cái hội này. Tôi cũng chả phải thánh nên cũng không mạnh miệng ca ngợi nức nở tình nghĩa vợ chồng sắt son chung thủy “hạt muối cắn đôi, cục đường lủm hết”. Ừ, thì vợ tôi nhìn cũng vẫn còn  đèm đẹp đấy, để trả cho cái giá “vẫn còn” ấy là bao nhiêu tiền cho kem dưỡng da, son phấn, hàng hiệu, thẩm mỹ viện, bao nhiêu lần bị khủng bố với câu thơ: “Vợ là cơm nguội ở nhà/ Nhưng là hải sản thằng cha láng giềng”

(Tôi mà biết được đứa nào sáng tác ra câu này tôi sẽ cùng với cả triệu “nạn nhân” đem hắn ra chôn sống!)

 

Ừ thì vợ tôi dịu dàng, nấu cơm cho tôi ăn để tôi có sức cày ngày cày đêm tạo mọi niềm vui về vật chất lẫn tinh thần cho nàng. Nhiều khi nhìn hình ảnh con trâu, tôi muốn rơi nước mắt vì ít ra ban ngày cực khổ tối về nó còn được nghỉ ngơi không ai làm phiền bên cạnh. Không tin thì cứ thử hai ba ngày đi! Về nhà mà gác chân chễm chệ xem Ti-vi rồi chả thèm nhìn ai khệnh khạng đi ngủ, mà ngủ ngon lành, lờ tịt đi… đối tác bên cạnh đang “trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành” xem? Ối giời ơi! Không biết vài ngày sau có còn mạng mà... thử nữa không?

 

Nói đi cũng phải nói lại cái thời hoàng kim  trong chuyện cổ tích ấy đa số các bà vợ là những thiên thần… đầu thai xuống. Đã là thiên thần thì vật chất không thành vấn đề chỉ có lòng yêu thương, nhẫn nại và tha thứ, chưa kể là các thiên thần đều có sức khỏe và trí khôn tuyệt vời: Họ nuôi con, giúp chồng, cáng đáng cả họ nhà chồng không một lời ta thán. Mình cứ tìm trong thời đại ngày nay đi! Hình như thiên thần về trời hết rồi thì phải? Còn một số ít như “lá mùa thu, sao buổi sáng” họa may vẫn có tí ti tính cách của thiên thần.

 

Một ông bạn (không dám nói là già) hay kể cho tôi nghe về những cuộc tình phố núi phố sông của  tuổi teen rồi suốt ngày khoe vợ hiền, tôi bảo ông nếu không vì ông cả đời tạo ra hai căn nhà to và vô số của cải cho vợ con, không biết chị nhà có hiền nữa không? Còn những cuộc tình phố núi, phố biển của ông nếu có thành công thì liệu có bền vững mãi không? Còn nữa, ông cứ thử nói cho vợ nghe dự án lập phòng nhì hay kể mãi về những chuyện ba lăng nhăng xa xưa xem vợ còn là thỏ con hãy lập tức biến thành… sư tỉ hay sư tử rồi.

 

Thế mới biết một ngày của mình đi lên hay đi xuống một nửa là do mình, nửa khi trông chờ “đối tác” rủ lòng thương mà tình thương này lại chính mình PHẢI tạo ra mới được. Thời buổi kinh tế thị trường mà, tình yêu thường đi kèm với tình quỷ, phải có sự trao đổi chứ. Mình không có tài, vốn không có, hình thức cũng không lại mơ lấy được... thiên thần thì cứ tiếp tục mơ, chả ai trách móc, cười mình trong giấc mơ cả, nhưng sự đau khổ nhất chính là lúc thức dậy mới chết chứ!

 

Thế nên mỗi ngày tôi tìm được sự bình an khi chấp nhận “sống chung với lũ... ” Lâu lâu ra vườn ngửi hoa chanh, ngắm hoa cúc, vuốt hoa lan, hôn hoa hồng cứ nghĩ hoa tượng trưng cho người đẹp, mà mình tha hồ muốn làm gì thì làm “cảnh sát kiêm thủ quỹ kiêm quản giáo” có nhìn thấy chắc chỉ mỉm cười hài lòng cho rằng “tù nhân” này ngoan quá, lại có tâm hồn yêu thiên nhiên nữa chứ. Ối giời ơi!

 

Ngọc Thanh Thi

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong buổi họp chuẩn bị cho ngày liên hoan Tết năm ấy, cô giáo trẻ sung sức là tôi, cao hứng giao cho nhóm lớp trưởng lớp phó lo phần trang trí, mua bánh kẹo, nước uống, còn tôi sẽ nấu một nồi chè bà ba và một hũ đậu phộng rang...
Kể từ năm 1558, con ông Nguyễn Kim là chúa Nguyễn Hoàng vào cai trị Thuận Hóa, gọi là Đàng Trong. Đàng Ngoài là ngoài Bắc vẫn thuộc quyền của chúa Trịnh. Họ chia đôi đất nước, lấy sông Gianh làm giới tuyến. Rồi Trịnh Nguyễn đánh nhau suốt 200 năm vẫn không phân thắng bại, con sông Gianh oan nghiệt là đề tài cho bao nhiêu đau thương, bao nhiêu than vãn...
Bà vợ của Martsa đã ra khỏi phòng với thằng bé, còn lại tôi đối mặt với Martsa, không khí trong phòng như cô đặc lại. Toàn bộ sự chú ý của tôi tập trung vào bàn tay phải, tôi nắm chặt cây dao găm. Tôi xua hết ý nghĩ trong tâm trí, chỉ còn trong đầu một ý kiến: giết Martsa để trả thù cho chàng Khampa và cha anh ta...
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường...
Mấy ngày nay John cứ như một cái xác vô hồn, vẫn ăn uống, vẫn đi làm như mọi người nhưng John chỉ làm theo quán tính; toàn bộ mọi hoạt động và nói năng cứ như thể lập trình sẵn trong người máy chứ không hề có mộtc cảm xúc gì về việc mình làm. Đâu phải chỉ tuần này, đã lâu rồi, cái tình trạng này trong John tiếp diễn khi thì lên cao lúc xuống thấp. John thấy đời mình vô vị và vô nghĩa quá, chẳng biết sống để làm gì...
Không có đồng hồ đeo tay nên tôi chẳng biết Oanh đã vào chợ được bao lâu rồi. Con nhỏ định để tôi chết đứng ở đây. Trời đã trưa, khu chợ vắng dần. Ôm cặp, áo dài trắng đứng trước chợ giờ nầy, chướng ơi là chướng. Tôi cúi mặt, không dám nhìn ai vừa rủa thầm con nhỏ...
Có lời bái hát xưa nào đó mà tôi còn nhớ loáng thoáng trong đầu, “ngoài kia tuyết rơi đầy, sao em không đến bên tôi chiều nay…” chỉ nhớ mỗi câu ấy thôi nên ngân nga cho đỡ buồn khi mỏi mắt nhìn ra cửa sổ… ngoài kia tuyết rơi đầy. Dù sao cũng đỡ nản hơn nhìn vào chỗ làm là những hàng bàn làm việc dài im lặng, những hàng ghế ngồi có bánh xe xếp ngay ngắn; tiếng nói cười của đồng nghiệp hoà quyện vào âm thanh phát ra từ máy móc đã lui về quá khứ như một triều đại huy hoàng đã lụi tàn. Mọi thứ chưa đóng bụi thời gian đã thành phế tích của nền kinh tế đã chết trước cả chính quyền điều hành nó là thực tế nước Mỹ.
Tôi lái xe về nhà, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn, thương cho Vi và giận chồng của Vi quá, tôi đâm xe thẳng vào garage và xồng xộc đi vào nhà, chồng tôi có lẽ vẫn đang lúi húi trong bếp nên không thấy tôi. Thay quần áo, nằm lăn trên giường, tôi nghĩ đến những lời Thu nói, nếu như tôi lấy phải một người chồng như của Vi?
Đêm đầu tiên về Saigon vì trái giờ nên khoảng 3 giờ sáng tôi đã thức giấc. Háo hức muốn tìm hiểu cuộc sống ban đêm ở Sài Gòn hoa lệ. Tôi trang bị nhẹ với máy ảnh đi lang thang một mình trên đường phố vắng. Ban đầu hơi ái ngại, tôi chỉ định rảo bộ quanh khách sạn ở Q1 cho an toàn. Ra ngoài khách sạn khoảng trăm thước, tôi thấy mấy chị đạp xe chở hàng có lẽ để bán lẻ ở đâu đó trong thành phố...
Trong tận thâm tâm tôi, thầy là một vì sao sáng, một hiền nhân vô cùng tôn kính giữa nhân gian này. Tôi chưa từng diện kiến hay bái sư nhưng toàn tâm ý của tôi thì thầy là thầy tôi từ quá khứ xa xưa chứ chẳng phải chỉ mỗi kiếp này...
Nằm trên giường tôi vươn vai duỗi chân thật thoải mái làm sao ấy, nhìn lên đồng hồ trên bàn đã 9 giờ sáng, bên ngoài trời Montreal tuyết nhè nhẹ bay trắng xóa thật đẹp. Hôm nay thứ hai đầu tuần, mọi người hàng xóm xung quanh đi làm hết, cả khu nhà yên ắng đến lạ thường, tôi mỉm cười thỏa mãn “mình về hưu rồi mà, phải tự sướng chứ!”
Sau dịp lễ Noel là không khí tháng chạp lấp ló đầu ngõ rồi! Thời tiết mùa đông lạnh lẽo đã dần nhường chỗ cho gió xuân về mơ màng trong sương sớm. Khoảng mùng 5 tháng chạp là mọi người đi tảo mộ đông vui. Đươc gặp bà con, họ hàng nội ngoại chào nhau tíu tít sau một năm tất bật là thấy tết đã sắp sửa cận kề. Tết không chỉ là niềm trông đợi của trẻ thơ mà còn là niềm vui của người lớn. Xưa chừ người ta thường nói vui như tết mà!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.