Hôm nay,  

Một Ngày Lên Xuống

05/12/202109:15:00(Xem: 3155)

I-Love-You-This-Much-No-Lie-Funny-Love-Meme-Picture-1

Tôi nghĩ không có gì trên đời này công bằng hơn Thời Gian! Vì thời gian chia đều cho mọi người và khắp nơi trên trái đất này không phân biết ai hay hoàn cảnh môi trường xã hội nào. Thời gian công bằng nhưng lạnh lùng, vô cảm, đừng có hòng dùng bất cứ điều gì thay đổi được: kể cả vật chất, danh vọng hay quyền lực thậm chí đến tình cảm. Tôi chưa thấy và chưa từng nghe ai khóc thảm thiết mà xin được thời gian  dừng lại hay qua nhanh cho mình dù chỉ một tích tắc .Thời gian cũng chẳng giận hờn ai dù họ có quý hay coi thường, phí phạm nó.

Tôi bắt đầu biết đến ý nghĩa của thời gian khi trên đầu xuất hiện vài sợi tóc bạc. Dù sao thì sự “ tiểu ngộ” này cũng còn đỡ hơn khối người đến gần chết vẫn cứ tưởng thời gian của mình còn dài lắm.

 

Rồi có nhiều thứ trên đời này làm cho tôi “ ngộ “ ra được cái gọi là Vô Thường đơn giản nhất như: Chồng mình hôm nay ngày mai có thể là chồng của... người ta hoặc ngược lại, con mình hôm nay mai sẽ có người khác gọi nó cũng là con, nhà mình hôm nay mai người khác đến ở, tiền mình cầm bây giờ sẽ qua tay người khác có khi trong nháy mắt. Vật chất vô thường, tinh thần cũng chẳng khác: chuyện mình thương, ghét, tin tưởng hay giận hờn ai cũng nào vĩnh viễn. Người mà mình yêu quý đến nỗi nghĩ rằng không có  mình sẽ mua hai ký bún về thắt cổ chết ngay, ấy vậy mà chỉ một thời gian sau mình cầu trời cho hắn biến mất ngay tức khắc! Kẻ mà mình không thèm để ý đến, thế mà cuối cùng lại nhảy tót vào đời làm  mình chết mê chết mệt, đứa bạn thân nhất nghèo quá nên đem mình… đi bán, còn đứa mình chẳng thân thiết gì thì lại… mua mình về trân trọng tử tế. Cuối cùng thì tôi nghiệm ra trong đời chỉ mỗi một câu: Khoan đã! Bình tĩnh coi vậy chứ không phải vậy đâu nhé!

 

Tôi bắt đầu chấn chỉnh lại tâm hồn lộn xộn đầy rác rưởi của đủ thứ thất tình lục dục, thị phi nhân ngã bằng một phương cách sống tạm gọi là tỉnh giấc. Tôi không cố ý viết sai đâu. Nhà thiền gọi là Tỉnh Giác, còn tôi thì Tỉnh Giấc.

 

Thật đấy, tôi dám cam đoan lúc người ta lộn xộn đầu óc nhất là lúc vừa ngủ dậy. Khi ngủ thì mình sẽ tạm quên đi mọi thứ của cuộc sống thường ngày nhưng cứ sáng mở mắt ra là mọi thứ mà mình tưởng là đã quên ấy lần lượt đến thăm hỏi mình rất tận tình. Chẳng hạn như: mình sẽ nghĩ ngay đến: Chết rồi! (Dù đang còn sống nhăn răng). Lại sắp phải đi làm hay là không biết hôm qua việc kia việc nọ ra sao rồi nhỉ? Trời ơi! Sao mình vẫn chưa quên cậu chuyện bực mình hay vui vẻ của hôm ấy, hôm nọ! Lát nữa phải làm gì đây ta? Đi chợ trước hay đi nhà băng trước? Còn sớm quá hay ngủ thêm tí nữa nhi? Ái chà! Hình như người này người nọ còn thiếu mình hay mình còn thiếu người ta cái gì đó thì phải? Sao lạ vậy? Mình càng cố gắng quên là càng nhớ (hay ngược lại)… người ấy? V.v… và v.v… Bao nhiêu buồn vui, lo nghĩ, hạnh phúc hay phiền phức đều bắt đầu từ lúc mình thức dậy, từ lúc mình mở mắt ra và ý thức rằng mình đang thức dậy.

 

Đọc sách và nói lý thuyết thì ai cũng gần là… thánh đến nơi rồi nhưng cứ suy từ lúc mở mắt thức dậy ta nghĩ gì thì biết ngay mình đang ở “đẳng cấp” nào? Những quý vị nào mỉm cười vui vẻ khi vừa thức dậy mà ý thức được mình đang sống, tôi dám bảo đảm các vị ấy phải “luyện” ít nhất sáu bảy chục năm thành công lực mà cũng chưa chắc vị nào cũng lên đai đen, đai đỏ đâu ạ! Vì tôi đã chứng kiến và nghe giang hồ đồn đãi nhiều vị mừng thượng thọ hàng  tám rồi thế mà “phu nhân” bên cạnh nhìn còn trẻ hơn cả… cháu nội mới kinh hoàng chứ! Gì chứ tôi xin thề mỗi sáng thức dậy bên “cháu nội” mà tâm hồn thanh thản được thì tôi sẽ mời vị ấy làm trưởng lão Hội “Mầm Non Nghĩa Địa” liền.

 

Tôi chả tham lam vơ vét hết cái dại của thiên hạ vào mình nên chết cũng không tham gia cái hội này. Tôi cũng chả phải thánh nên cũng không mạnh miệng ca ngợi nức nở tình nghĩa vợ chồng sắt son chung thủy “hạt muối cắn đôi, cục đường lủm hết”. Ừ, thì vợ tôi nhìn cũng vẫn còn  đèm đẹp đấy, để trả cho cái giá “vẫn còn” ấy là bao nhiêu tiền cho kem dưỡng da, son phấn, hàng hiệu, thẩm mỹ viện, bao nhiêu lần bị khủng bố với câu thơ: “Vợ là cơm nguội ở nhà/ Nhưng là hải sản thằng cha láng giềng”

(Tôi mà biết được đứa nào sáng tác ra câu này tôi sẽ cùng với cả triệu “nạn nhân” đem hắn ra chôn sống!)

 

Ừ thì vợ tôi dịu dàng, nấu cơm cho tôi ăn để tôi có sức cày ngày cày đêm tạo mọi niềm vui về vật chất lẫn tinh thần cho nàng. Nhiều khi nhìn hình ảnh con trâu, tôi muốn rơi nước mắt vì ít ra ban ngày cực khổ tối về nó còn được nghỉ ngơi không ai làm phiền bên cạnh. Không tin thì cứ thử hai ba ngày đi! Về nhà mà gác chân chễm chệ xem Ti-vi rồi chả thèm nhìn ai khệnh khạng đi ngủ, mà ngủ ngon lành, lờ tịt đi… đối tác bên cạnh đang “trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành” xem? Ối giời ơi! Không biết vài ngày sau có còn mạng mà... thử nữa không?

 

Nói đi cũng phải nói lại cái thời hoàng kim  trong chuyện cổ tích ấy đa số các bà vợ là những thiên thần… đầu thai xuống. Đã là thiên thần thì vật chất không thành vấn đề chỉ có lòng yêu thương, nhẫn nại và tha thứ, chưa kể là các thiên thần đều có sức khỏe và trí khôn tuyệt vời: Họ nuôi con, giúp chồng, cáng đáng cả họ nhà chồng không một lời ta thán. Mình cứ tìm trong thời đại ngày nay đi! Hình như thiên thần về trời hết rồi thì phải? Còn một số ít như “lá mùa thu, sao buổi sáng” họa may vẫn có tí ti tính cách của thiên thần.

 

Một ông bạn (không dám nói là già) hay kể cho tôi nghe về những cuộc tình phố núi phố sông của  tuổi teen rồi suốt ngày khoe vợ hiền, tôi bảo ông nếu không vì ông cả đời tạo ra hai căn nhà to và vô số của cải cho vợ con, không biết chị nhà có hiền nữa không? Còn những cuộc tình phố núi, phố biển của ông nếu có thành công thì liệu có bền vững mãi không? Còn nữa, ông cứ thử nói cho vợ nghe dự án lập phòng nhì hay kể mãi về những chuyện ba lăng nhăng xa xưa xem vợ còn là thỏ con hãy lập tức biến thành… sư tỉ hay sư tử rồi.

 

Thế mới biết một ngày của mình đi lên hay đi xuống một nửa là do mình, nửa khi trông chờ “đối tác” rủ lòng thương mà tình thương này lại chính mình PHẢI tạo ra mới được. Thời buổi kinh tế thị trường mà, tình yêu thường đi kèm với tình quỷ, phải có sự trao đổi chứ. Mình không có tài, vốn không có, hình thức cũng không lại mơ lấy được... thiên thần thì cứ tiếp tục mơ, chả ai trách móc, cười mình trong giấc mơ cả, nhưng sự đau khổ nhất chính là lúc thức dậy mới chết chứ!

 

Thế nên mỗi ngày tôi tìm được sự bình an khi chấp nhận “sống chung với lũ... ” Lâu lâu ra vườn ngửi hoa chanh, ngắm hoa cúc, vuốt hoa lan, hôn hoa hồng cứ nghĩ hoa tượng trưng cho người đẹp, mà mình tha hồ muốn làm gì thì làm “cảnh sát kiêm thủ quỹ kiêm quản giáo” có nhìn thấy chắc chỉ mỉm cười hài lòng cho rằng “tù nhân” này ngoan quá, lại có tâm hồn yêu thiên nhiên nữa chứ. Ối giời ơi!

 

Ngọc Thanh Thi

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau cái ngày mắc dịch 30 tháng 04 năm 1975, tôi bị tống cổ khỏi trường trung học ở Sài gòn vì chạy giặc trước đó và khai hộ khẩu ở ngoại thành sau hoà bình nên phải về học ở ngoại thành. Đúng là trời bắt phong trần phải phong trần/ cho thanh cao mới được phần thanh cao… Mẹ tôi dụng câu Kiều để an ủi tôi hay chửi xéo: Mày ăn ở làm sao mà ra nông nỗi? Thôi thì ý trời biết đâu mà cãi, lòng mẹ bao la như biển Thái bình, chắc mẹ thương cảm mình đó! Nên từ đó tôi yên tâm được biết cây lúa, con trâu… và Thùy.
Từ ngày May về sống với anh. May và Ngạc là cặp đôi trùng phùng do dây tơ hồng nào đâu định liệu, kết lại thành keo dán với nhau. Ơ, có ai biết thời này là thời đại nào rồi, mà hai người tự thề non hẹn biển, kết nối, giao ước sống đời, mà chưa tỏ tường biết rõ mặt nhau. May giới thiệu mình qua điện thoại (thiệt hay giả cũng chẳng biết đâu mà mò). Em không đẹp, chỉ nhìn tàm tạm, bắt mắt với người này nhưng không bắt mắt với người kia. Em chỉ được nước da trắng thôi...
Tiếng hát khàn đục, nghẹn ngào của người ca sĩ da đen phát ra từ chiếc loa nhỏ, cũ kỷ tình cờ ở một góc đường thành phố New York. Họ là những ca sĩ đường phố, hát lang thang đây đó để bán những đĩa hát của mình...
Mẹ và hai chị em tôi đã chuẩn bị xong một bữa ăn ngon lành. Chiều nay nhà có khách. Gia đình bác Hải từ tiểu bang California đến Salt Lake City du lịch và sẽ ghé nhà tôi, mục đích chính là cho trưởng nam của hai bác là anh Nhân gặp Kim Thịnh chị tôi...
Trời xanh lơ, dịu dàng. Chơi vơi đôi ba cánh ưng chao liệng tìm mồi. Rừng thông bát ngát xanh kín rặng núi trùng điệp xa xa. Con đường đất từ ngôi nhà ra đến khu rừng chỉ vừa hai người đi lọt, cỏ tranh mọc um tùm hai bên. Đến bìa rừng, con đường bỗng doãng ra thành khu đất trống, trên đó trơ trọi một mái nhà nhỏ cũ kỹ làm toàn bằng thân gỗ thông trông như nơi trú ẩn của những người liều mạng đi khai phá đất đai, tìm vàng thuở miền đất này còn hoang vu, yên ắng...
Từ muôn đời nay tình yêu là một giấc mộng đẹp giữa đời thường cuộc sống. Có tình yêu, cuộc sống của con người ý nghĩa hơn vì mọi hỷ, nộ, ái, ố cũng như... thất tình sẽ "được" tình yêu mang đến cuộc sống của chúng ta một cách nhanh chóng và "đầy đủ"...
Cơn mưa đột ngột buổi chiều vào ngay giờ cao điểm đông xe, đông người trên phố. Trở lại công việc ngay mùng Ba Tết, bữa nay thì phải chạy giao hàng từ sáng sớm, tôi mệt mỏi tách chiếc ‘cánh én’ cà tàng của mình ra khỏi luồng xe, tấp đại vô một mái hiên. Một chiếc hai bánh khác cũng tấp theo và một cặp trai gái hối hả bỏ xe chạy vô đứng cạnh tôi...
Từ mấy ngày nay, chợ Đầm đã rộn rịp cho bốc thăm, chia lô để làm chợ Tết. Năm nay, theo lệnh nhà nước, Tết đến sớm hơn mọi năm một tháng. Như để nhắc nhở, lịch năm mới được bày nhan nhản khắp các cửa tiệm. Đặc biệt là các cửa hàng quốc doanh thì lại chẳng có cuốn lịch nào, vì lịch đã chui ra ngoài cả rồi. Lịch năm nay trông tiến bộ lắm, thôi thì các tài tử tha hồ mặc đủ loại áo quần thời trang từ nước ngoài gửi về, nghiêng bên này, liếc bên kia, õng ẹo không kém gì các minh tinh màn bạc Hồng Kông. Có cô còn cầm trên tay một trái táo đỏ nhập theo hàng hoá của các tàu buôn chở đến, ra cái điều sung túc lắm. Ngự Chiêu và Thư Hương nắm tay nhau đi thơ thẩn qua các cửa hiệu, vừa chỉ trỏ các cô tài tử trên lịch, vừa cười khúc khích phê bình vô tội vạ. Thư Hương cười đến suýt ngất khi thấy hình một cô gái miền Bắc mặc áo dài cổ cao thật là cao kiểu một ngàn chín trăm... hồi đó!
Sáng hai mươi tám tết, tôi đạp xe xuống quán cà phê Quỳnh Giao ở gần nhà. Quỳnh Giao học sau tôi hai lớp ở trường trung học vài năm trước, nay thì mức độ nổi tiếng của cô ấy như vết dầu loang ra khỏi vùng ngoại ô, lên tới cổng trường đại học bên Sài gòn vì nhan sắc hơn người. Quỳnh Giao đẹp rực rỡ trong mấy chị em gái đều xinh xắn, nhưng tính nết dễ gần của cô được lòng người lớn kẻ nhỏ hơn chị em trong nhà có quyền thế trước biến cố lịch sử. Họ cắn răng chịu đựng cuộc đổi đời hơn là thả lỏng để hoà vào cuộc sống đã đổi thay nhiều như Quỳnh Giao.
Vài cái Tết thuộc những năm người dân cả nước ‘ăn độn’ trong thập niên 1970 thế kỷ trước đã để lại trong tâm khảm tôi dư vị rất chua chát. Nay ngồi chợt nhớ lại mà không khỏi chạnh lòng, vừa sượng sùng vừa tội nghiệp chính mình...
Thật ra mỗi năm đến Tết Ba Má đều xếp vàng bạc để cúng và đặc biệt nhớ tới ông bà và cha mẹ, chứ mình không có tin dị đoan con ạ! Người chết là hết, vàng bạc đối với họ đâu có ý nghĩa gì! Ý nghĩa là với người sống thôi! Sống sao cho đẹp, đó là mình đã làm cho họ vui lòng.
Chị Bông gọt sát vỏ bưởi vỏ chanh, nấu nước lấy tinh dầu gội đầu. Xem mấy Youtube và bạn bè chỉ dẫn chị Bông đã từng làm theo, từ dễ cho đến khó: nào gội đầu bằng baby shampoo ít hóa chất để bảo vệ da đầu trẻ em thì cũng tốt cho da đầu người lớn, nào hạn chế nhuộm tóc, hạn chế gội đầu xấy tóc thường xuyên, nào massage đầu với dầu ô liu, nào massage đầu với dầu dừa rồi quấn khăn lại ủ tóc 15 phút, công phu và khó chịu như thế chị Bông cũng kiên nhẫn làm đến hết chai dầu ô liu xong hết cả hũ dầu dừa organic cũng chẳng thấy kết quả gì mà hình như tóc càng rụng thêm...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.