Hôm nay,  

Mùa Tan Trường

14/05/202114:47:00(Xem: 2723)


                     

                           blank

 

                                                                    

Cứ vào cuối tháng Năm, khi tiếng ve râm ran gọi vào Hè, khi màu huyết phượng nhuộm đỏ  những con đường là lúc các cô cậu hoc trò ở quê tôi nôn nao về mùa tan trường..." Khi con đường dài Phan Rang-Tháp Chàm với những hàng phượng vĩ nở thành bông cùng một lúc nỗi vui buồn nẩy nở trong tâm hồn các cô cậu học trò trường Duy Tân, trường Bồ Đề...Dòng sông Dinh sáng loáng như gương, bãi cát trắng mịn màng nóng bỏng chờ đợi những bàn chân gót đỏ như son các cô cậu học trò tình tự bên nhau trong những buổi hoàng hôn rực lửa. Măt trời chìm dưới đáy dòng sông là lúc những cơn gió mát từ mặt sông trở về, làm mát lạnh hoàng hôn chợt đổi thành màu tím sậm.

 Có cậu học trò vụng dại lén lút đặt một cành boa phượng trên xe đạp của cô bạn cùng lớp như một lời chia tay cuối năm học. Có cô học trò tinh tự trong đêm khuya khoắt mở trang nhật ký với cụm hoa phượng vĩ ghi vài dòng kỷ niệm của mùa chia tay...

Trang nhật ký mở rồi

Tình yêu đầu đời nho nhỏ

Yêu anh  muôn vạn thuở

Gởi chùm hoa phượng phần anh...

Nỗi băn khoăn liệu năm tới có còn học chung với nhau cùng lớp? Có người xong lớp 12 rời bỏ trường và bạn vào môt đại hoc, một phân khoa chuyên môn, hoặc đi vào quân ngũ làm nghĩa vụ quân sự của một công dân yêu nước...Liệu người còn nhớ lời nguyền mùa Hè năm nào tại 'Thiền Viện Trúc Lâm Viên Ngộ" ở bến đò Tri Thủy?  

Những  Ý Nhi, Oanh Trảo, Lê Thi Hữu Hạnh, Nguyễn Thanh Huyền, Vương Kim Thoa...những người bạn gái chung trường chung lớp, những mối tình đầu câm nín trong sân trường Duy Tân, Bồ Đề...mỗi mùa Hè xa nhau và mất dần vào quá khứ. Mỗi khi nhớ về trường Duy Tân, Bồ Đề  với những mối tình đầu đời câm nín, như nhớ về một thiên đướng đã mất...Lòng ngẫn ngơ nhớ câu thơ ai viết

Hè qua rồi, làm hai đứa hai nơi

Phượng vẫn cháy cả môt thời hoa lửa

Mong manh tình đầu nghiêp đời lữ thứ

Anh xa thât rồi! Phượng vẫn đỏ trời quê.. (*)

Ai đâu có ngờ mùa tan trường năm 1975 là mùa chia tay vĩnh viễn các thầy, các cô, các bạn hoc trò nam nữ. Họ ra đi muôn phương, mất hút trong màu khói lửa. Còn đâu hình ảnh thân kính các Thầy, các Cô, hình ảnh thân thương của các cô cậu hoc trò trường Duy Tân, Bồ Đề, Phan Rang năm nào...Còn đâu hình ảnh cao quí của Thầy Nguyễn Khắc Ngữ, người dạy Triết, người không quên chuyển vào tâm hồn hoc trò của thầy lòng yêu nước thiết tha. Bây giờ Trường Duy Tân, trường Bồ Đề  Phan Rang không còn nữa, Thầy Nguyễn Khắc Ngữ đã qua đời tại Canada trong cảnh lưu vong. Nhưng dòng Sông Dinh với những buổi hoàng hôn rực lửa vẫn còn đó; hàng phượng vĩ trên đường Phan Rang-Tháp Chàm vẫn hững hờ nở hoa nhuộm đỏ một gốc trời...thương nhớ ./.   

Đào Như

Chicago-14-tháng 5-2021

(*) Thơ trên trang mạng Than-dui.com

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ muôn đời nay tình yêu là một giấc mộng đẹp giữa đời thường cuộc sống. Có tình yêu, cuộc sống của con người ý nghĩa hơn vì mọi hỷ, nộ, ái, ố cũng như... thất tình sẽ "được" tình yêu mang đến cuộc sống của chúng ta một cách nhanh chóng và "đầy đủ"...
Cơn mưa đột ngột buổi chiều vào ngay giờ cao điểm đông xe, đông người trên phố. Trở lại công việc ngay mùng Ba Tết, bữa nay thì phải chạy giao hàng từ sáng sớm, tôi mệt mỏi tách chiếc ‘cánh én’ cà tàng của mình ra khỏi luồng xe, tấp đại vô một mái hiên. Một chiếc hai bánh khác cũng tấp theo và một cặp trai gái hối hả bỏ xe chạy vô đứng cạnh tôi...
Từ mấy ngày nay, chợ Đầm đã rộn rịp cho bốc thăm, chia lô để làm chợ Tết. Năm nay, theo lệnh nhà nước, Tết đến sớm hơn mọi năm một tháng. Như để nhắc nhở, lịch năm mới được bày nhan nhản khắp các cửa tiệm. Đặc biệt là các cửa hàng quốc doanh thì lại chẳng có cuốn lịch nào, vì lịch đã chui ra ngoài cả rồi. Lịch năm nay trông tiến bộ lắm, thôi thì các tài tử tha hồ mặc đủ loại áo quần thời trang từ nước ngoài gửi về, nghiêng bên này, liếc bên kia, õng ẹo không kém gì các minh tinh màn bạc Hồng Kông. Có cô còn cầm trên tay một trái táo đỏ nhập theo hàng hoá của các tàu buôn chở đến, ra cái điều sung túc lắm. Ngự Chiêu và Thư Hương nắm tay nhau đi thơ thẩn qua các cửa hiệu, vừa chỉ trỏ các cô tài tử trên lịch, vừa cười khúc khích phê bình vô tội vạ. Thư Hương cười đến suýt ngất khi thấy hình một cô gái miền Bắc mặc áo dài cổ cao thật là cao kiểu một ngàn chín trăm... hồi đó!
Sáng hai mươi tám tết, tôi đạp xe xuống quán cà phê Quỳnh Giao ở gần nhà. Quỳnh Giao học sau tôi hai lớp ở trường trung học vài năm trước, nay thì mức độ nổi tiếng của cô ấy như vết dầu loang ra khỏi vùng ngoại ô, lên tới cổng trường đại học bên Sài gòn vì nhan sắc hơn người. Quỳnh Giao đẹp rực rỡ trong mấy chị em gái đều xinh xắn, nhưng tính nết dễ gần của cô được lòng người lớn kẻ nhỏ hơn chị em trong nhà có quyền thế trước biến cố lịch sử. Họ cắn răng chịu đựng cuộc đổi đời hơn là thả lỏng để hoà vào cuộc sống đã đổi thay nhiều như Quỳnh Giao.
Vài cái Tết thuộc những năm người dân cả nước ‘ăn độn’ trong thập niên 1970 thế kỷ trước đã để lại trong tâm khảm tôi dư vị rất chua chát. Nay ngồi chợt nhớ lại mà không khỏi chạnh lòng, vừa sượng sùng vừa tội nghiệp chính mình...
Thật ra mỗi năm đến Tết Ba Má đều xếp vàng bạc để cúng và đặc biệt nhớ tới ông bà và cha mẹ, chứ mình không có tin dị đoan con ạ! Người chết là hết, vàng bạc đối với họ đâu có ý nghĩa gì! Ý nghĩa là với người sống thôi! Sống sao cho đẹp, đó là mình đã làm cho họ vui lòng.
Chị Bông gọt sát vỏ bưởi vỏ chanh, nấu nước lấy tinh dầu gội đầu. Xem mấy Youtube và bạn bè chỉ dẫn chị Bông đã từng làm theo, từ dễ cho đến khó: nào gội đầu bằng baby shampoo ít hóa chất để bảo vệ da đầu trẻ em thì cũng tốt cho da đầu người lớn, nào hạn chế nhuộm tóc, hạn chế gội đầu xấy tóc thường xuyên, nào massage đầu với dầu ô liu, nào massage đầu với dầu dừa rồi quấn khăn lại ủ tóc 15 phút, công phu và khó chịu như thế chị Bông cũng kiên nhẫn làm đến hết chai dầu ô liu xong hết cả hũ dầu dừa organic cũng chẳng thấy kết quả gì mà hình như tóc càng rụng thêm...
Tôi còn nhớ một cái Tết năm xưa, tôi lái xe đưa gia đình từ Seattle xuống Tacoma một thành phố lân cận để đến lễ đầu năm tại một ngôi chùa và chọn cho đúng hướng xuất hành năm mới. Ngôi chùa này và nhà sư trụ trì còn trẻ, lại là một nhà thơ mà tôi đã nghe một người bạn nhắc đến và đây là lần đầu chúng tôi đến lễ...
Dù có nao nức đợi chờ hay hững hờ thờ ơ, dù có mong mỏi hay chẳng cầu vọng thì mùa xuân vẫn hiển hiện trong đất trời, trong lòng người. Nhớ ngày xưa còn bé, như muôn vạn đứa trẻ khác trên đời này, gã cũng mong chờ, nao nức tết để được lì xì, được mặc áo mới, được đi chơi thoải mái mà không bị la, được nghỉ học và không phải học bài…
Gần nửa thế kỷ rồi, mà giờ đây, nhắc tên Nguyên, trong trí nàng hiện lên hình ảnh nhà Hường, êm đềm, thân thiết. Lệ thường, khi nàng đến, Hường lôi tuồn tuột nàng vào phòng học. Ngang qua phòng khách, “giang sơn” của bạn bè anh Hưng, nàng liến thoắng chào hỏi các anh...
Ông bóc tờ lịch cuối cùng của năm 2023. Giao thừa bước vào 2024 đã qua năm phút, ông hồi hộp chờ chuông điện thoại reo. Từ năm Canh Thìn 2000 đến nay Giáp Thìn 2024, đã hai mươi bốn năm, mỗi năm ông đều nhận được hai cuộc điện đàm từ Paris vào giao thừa tây lịch và giao thừa âm lịch...
Tôi may mắn hơn nhiều người Việt sống bên ngoài Việt nam là được sống trong một thành phố không cần biết tiếng Anh vì mọi dịch vụ đều có người Việt phục vụ đồng hương. Dịch vụ mới nhất tôi nghe được trong chiều ba mươi từ người bạn bị mất việc hôm tháng trước, anh giao hết cho dịch vụ trương bảng nhận khai thuế nhưng có làm thêm dịch vụ xin tiền thất nghiệp, nghĩa là lo khâu xin việc mỗi tuần ở những hãng xưởng khác nhau theo yêu cầu của Sở thất nghiệp TWC để được hưởng tiền thất nghiệp hàng tuần nhưng bảo đảm không ai gọi đi làm đâu mà sợ. Tiền thất nghiệp cứ chuyển vào tài khoản nhà băng người thất nghiệp mỗi tuần, không phải lo gì hết ngoài việc trả cho dịch vụ vài chục bạc. Nghe xong không biết nên vui hay buồn với cộng đồng mình vào một chiều cuối năm ở hải ngoại.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.