Hôm nay,  

Hoài Niệm Chiều Ba Mươi Tết

20/02/202118:24:00(Xem: 3182)

A picture containing person, bowed instrument

Description automatically generated

                                  

                                                                             

Anh bước vội vào trong toa xe điện. Một chút ăn năn vì anh về muộn. Anh lỡ quên hôm nay là  ba mươi Tết. Anh tìm chỗ ngồi kín đáo và cố thu người lại sao cho ấm. Anh nghĩ bên nhà giờ này  là mùng một Tết. Anh vụt nhớ câu thơ ai viết: ”Đêm xuống bên ni/ Ngày lên bên nớ”. Mắt anh đau đáu nhìn ra ngoài trời, Chicago tràn ngập tuyết. Chiếc tàu điện cần mẫn lặng lẽ trường mình dưới tuyết lạnh đưa đoàn lữ hành về các vùng ngoại ô phía Tây thành phố Chicago.

Những liễn gấm, những lư đồng sáng choang của chiều ba mươi Tết, và mùi hương trầm quyện vào nhau như một cuộn phim hiện ra đậm đặc từng nét trong trí tưởng của anh. Anh nhớ cây tre nêu trong sân nhà  mỗi chiều ba mươi Tết. Anh nhớ mảnh vải điều hình tam giác mắc trên đỉnh cây tre nêu. Trên mảnh vải điều đó, Cha anh đã vẽ 4 vạch ngang và 5 vạch dọc bằng mực Tàu đen mà ông cụ gọi là “Tứ tung-Ngũ hoành”. Thật sự không ai trong gia đình hay biết “tứ tung ngũ hoành” mang ý nghỉa gì? Họa chăng chỉ có Cha anh mới biết.  Nhưng ông cụ không nói cho ai hay trong lúc ông còn sống. Ông cụ mang theo niềm bí ẩn ấy xuống tuyền đài. 

Anh nhớ mẹ anh vô hạn, người qua đời cách đây mấy năm. Mẹ anh năm nào cũng vậy vào lúc nửa đêm giao thừa bà mặc áo dài thâm đen, đứng trong sân nhà với nắm nhang đưa cao trên đầu. Mẹ khấn vái mười phương. Lời cầu nguyên của bà làm rung động muôn sao trên trời. Bà cầu nguyện sức khỏe cho chồng cho con, cho các con ăn học thành đạt nên người. Lúc ấy mẹ đâu có hay, một trong những đứa con thành đạt của mẹ sau này mãi mê giang hồ dong ruỗi xứ người. Cách đây mấy năm, Cha, Mẹ anh lần lượt qua đời. Anh còn người em gái út năm nay cũng đã ngoài sáu mươi, ở lại với bà con trông nom nhà từ đường của dòng họ và chăm sóc mồ mã nghĩa trang. Người anh cả của anh năm nay cũng vừa ngoài bảy mươi lăm, mấy mươi năm qua anh ấy lập nghiệp ở Nha Trang và sống với gia đình ngoài đó luôn. Tuy nhiên, khi Cha, Mẹ, còn sống hay quá vãng, vào ngày Tư ngày Tết, anh ấy cũng đưa gia đình về Phan Rang. Sau khi Cha Mẹ qua đời, anh ấy thường về để phụ cô em gái chăm lo Từ đường, mảnh vườn còn lại, và mấy sào đất thổ, phần hương hỏa...

Anh về đến nhà muộn. Anh xin lỗi vợ. Chị buồn. Chị nói lẫy:

- Anh cũng biết hôm nay là ba mươi Tết nữa sao?

Anh cúi đầu lặng thinh. Anh nhìn lên bàn thờ cha mẹ anh, nhang đèn đã sẵn. Vợ anh đến bên cạnh anh. Chị ôm vai anh, nói trong giọng ngậm ngùi: 

- Anh vào nhà tắm rửa, thay đồ lễ, mặc khăn đống áo dài. Em bày cổ xong rồi. Anh ra lên nhang đèn rước ông bà, cha mẹ hai bên về ăn Tết. Anh nhớ khấn nguyện với ba mẹ, năm tới vợ chồng minh về Xóm Động, Phan Rang ăn Tết nghe anh...

Nghe vợ nói, anh có cảm tưởng như nghe Mẹ nói với Cha mấy mươi năm về trước. Anh buồn như muốn khóc. Chị an ủi: 

- Anh buồn vì Tết nhất, con cái không thấy đứa nào về hôm sớm với vợ chồng mình phải không anh?  Ở Mỹ mà anh! Các con còn phải lo công ăn việc làm. Với lại các con, còn phải lo tổ chức Tết  cho vợ, cho chồng cho con của tụi nó chớ anh. À, anh...cả ba đứa con vừa điện thư cho biết, tối nay đúng giao thừa các con sẽ chúc Tết ba mẹ. Em nghĩ các con biết điều như vậy là quí lắm rồi...

Anh thầm cảm ơn vợ, anh bước vào phòng tắm. Không hiểu sao, anh gọi với ra nói với vợ:

- Khuya nay em nhớ làm lễ giao thừa chớ em?

- Nhớ chớ anh. Như mọi năm, giao thừa năm nào em cũng làm lễ “cúng sao”, cầu nguyện cho vợ chồng mình được mạnh khỏe, các con các cháu mạnh giỏi lâm ăn thành đạt, như Mẹ làm mấy mươi năm về trước... Anh vẫn nhớ chớ anh?

Đứng trong nhà tắm nghe vợ nói, mắt anh cay sè, cái khăn anh cầm suýt chùi ra khỏi tay. Ngước mặt lên vòi nước, anh tháo nhẹ... Nước tràn lên mắt anh, mặt anh, tràn vao khóe miệng anh.  Anh nghe có mùi mặn mặn,  Mùi mặn của nước mắt. Anh đang khóc.../.

Đào Như

Chicago-

December 14-2010

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 21 tháng 4 năm 1975, Tư Tưởng ghé ngang hậu cứ, dẫn ba thằng em: Bắc Hà, Th/úy Trọng và tui đi nhậu ở quán Thuỷ Tiên, gần Bộ Chỉ Huy Thiết Đoàn ngày xưa, trước khi dời vô Phi trường Vĩnh Long...
Trên đường đến phòng trưng bày tác phẩm nghệ thuật của Gertrude Stein, tôi bước đi với tâm trạng phấn khích của một người sắp gặp Ernest Hemingway. Nắng chiều Paris phản chiếu từ cửa sổ những quán cà phê xuống con đường đá cũ tạo thành bóng râm dài phía trước. Tiếng reo hò chen lẫn tiếng đàn từ mấy quán bar nhỏ nơi góc phố gây nên bầu không khí sôi động dội vào tâm trí tôi...
Tôi bán hàng giải khát trước cổng nhà máy, khách hàng là những công nhân, bộ đội và cán bộ trong nhà máy. Tôi là “mụ” bán hàng “phản động” luôn tơ tưởng đến chuyện vượt biên. “tri kỷ” của tôi có chị Ky buôn bán ở xa cảng miền Tây, nghề mới của chị sau cuộc đổi đời 1975, trước kia chị là nhân viên một ngân hàng quận Gò Vấp. Chị Ky là hàng xóm, hôm nào ghé quán tôi không chỉ để uống ly đá chanh, uống ly cà phê mà cũng là dịp cùng tôi tâm tình than thở cuộc sống dưới thời xã hội chủ nghĩa, mơ ước chuyện vượt biên...
Mạ xếp hạng chuyện học hành của con cái là quan trọng hàng đầu. Với tiệm sách và quán cà phê, Mạ đã quán xuyến, lo cho gia đình có cuộc sống sung túc, thoải mái một thời gian dài...
Nghe tin chú Nghĩa sắp cưới vợ, bà con trong khu phố xôn xao nửa tin nửa ngờ. Chuyện lập gia đình ai trưởng thành chả thế! Ấy vậy mà với chú Nghĩa thì chuyện này hơi lạ. Đến khi chú đem thiệp đi mời hẳn hoi vậy chắc chắn là sự thật rồi không còn nghi ngờ gì nữa!
Từ ngày về hưu non, hai vợ chồng tôi cứ lục lọi hết website này đến website khác để tìm nơi đẹp đi du lịch; sợ rằng sự hào hứng của tuổi trẻ sẽ không còn nữa, nên phải đi hết những chỗ mình ao ước từ hồi nhỏ đã đọc sách mà không có thì giờ và phương tiện để thực hiện...
Cơn mưa nhỏ lướt qua bầu trời từ bình minh cũng đã chấm dứt; một tia nắng vàng lách qua lùm cây sồi chui vào góc chuồng cừu lớn. Những chú cừu đực ngập trong rơm rạ của máng ăn buổi sáng vừa ngẩng đầu về phía tia nắng và kêu be be...
Bây giờ, việc đi về giữa Mỹ và Việt Nam thật dễ dàng. Nhưng vào thập niên 80, 90 người đi kẻ ở tưởng chừng là biệt ly mãi mãi. Bạn đã nói với tôi như thế trong nước mắt. Và với sự ngăn cấm của gia đình, với tuổi trẻ khờ dại nông nổi, họ đã lạc mất nhau. Để rồi suốt phần đời còn lại, nỗi đau vẫn còn là vết thương rưng rức. Tôi xin ghi lại câu chuyện tình của bạn, như là một lời đồng cảm...
Ngạn rời căn nhà đó và xuống đây theo đơn xin đi làm trong hảng thịt bò. Ngày Ngạn đi cũng buồn tẻ ảm đạm như ngày anh rời đất nước. Người vợ và hai đứa con tiễn anh ở bến xe buýt ''Con chó rừng''...
Chiếc ghe vượt biển nhỏ xíu, mỏng mảnh của chúng tôi vậy mà chất lúc nhúc đến hơn 80 thuyền nhân, chẳng khác nào một cái lá lạc loài trên đại dương mênh mông, không biết đâu là bờ bến. Đoàn người rời bỏ quê hương tụm năm tụm ba, rải rác khắp thuyền, co ro trong cái lạnh ngoài khơi xa tít tắp, đầu óc hoang mang với trăm ngàn ý nghĩ...
Hôm ấy, trên facebook Group của nhóm cựu thuyền/ bộ nhân ty nạn Thailand, có xuất hiện bài post của Đức, chụp hình vợ chồng Đức đang tiễn con gái tại sân bay Tân Sơn Nhất đi qua Dallas Hoa Kỳ định cư theo chồng mới cưới. Ôi, chàng Đức chung chuyến tàu của tôi. Nhiều người quen cũ vào để lại những comments chúc mừng, cũng là những người tôi biết mặt biết tên, tôi liền vào tham dự, góp vui...
Người ta nói: “Hết quan là hoàn dân” và chỉ mong có vậy, đừng hết quan hoàn…tàn phế” thì buồn quá! Hôm nay lão Dụng đã tự ngồi dậy được. Lão không nhớ là mình đã nằm như khúc gỗ mục, bất động bao lâu rồi! “Mới đó mà đã lại sang một năm mới. Thời gian bây giờ có nghĩa gì đâu chứ!”: Lão lẩm nhẩm một mình!...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.