Hôm nay,  

Tùy Bút Ngày Đầu Thu

11/10/202009:09:00(Xem: 3150)


Mười một giờ khuya, bạn tôi gọi điện từ California, “Mùa Thu đến rồi KT ơi”. Ừ, Calif nắng ấm quanh năm, có tí xíu hơi lạnh đầu Thu cũng đã trở nên thơ mộng trong mắt bạn tôi rồi. Chắc lúc này cô nàng đang vui vẻ diện áo khoác, khăn quàng đi dạo phố mà quên giờ giấc hai bờ Đông - Tây khác nhau.

Mùa Thu ở Virginia rất đẹp, có gió lạnh lùa trong nắng, buổi sáng mây mù, buổi trưa nắng gắt, mặt trời lặn sớm buổi chiều. Những ngày đầu Thu thường chào đón vài cơn mưa nhỏ để vừa nghe mát lạnh đôi má. Thời tiết đặc biệt đó khiến ta có cảm giác rõ rệt bốn mùa: Thu đến, Đông về, Xuân qua, Hè tới. Nó không giống thời tiết ở Việt Nam, nhưng tôi vẫn nhớ, vẫn tưởng tượng ra hình ảnh quê nhà từ những câu thơ của Nguyễn Bỉnh Khiêm trong sách giáo khoa năm xưa:  
                           

“Thu ăn măng trúc, Đông ăn giá

Xuân tắm hồ sen, Hạ tắm ao”

Khung cảnh quê hương quá đỗi mộc mạc, thanh bình như thế ai mà nỡ quên được chứ?

Hơi Thu chưa nhuộm vàng hết không gian, nhưng những cơn gió nhẹ thoảng qua đủ làm cái sân nhỏ trước nhà đầy xác lá. Tôi nhìn mấy con sóc leo trèo lên xuống thân cây như mỗi buổi sáng, chợt thấy  nhiều cành vươn ra trơ trọi. Mới đầu Thu thôi, lá có thể theo gió bay tứ phía; hai tháng tới, lá sẽ ngập đầy sân đầy đường, người ta phải dùng đến máy thổi máy hút. Tôi rất yêu thích những cây lá đỏ, lá vàng nơi đây khi mùa Thu đến. Bình thường tôi không thích màu sắc rực rỡ, nhưng khi những chiếc lá nhỏ ba cánh hoặc năm cánh được thay áo mới đỏ - vàng, bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp.

Bạn đã bao giờ thấy những thảm lá khô ở vườn cây trái Lái Thiêu chưa? Tôi phải dùng chữ “thảm” bởi vì lá khô trong vườn không được gom, quét, thổi, hút, nên nó phủ trên mặt đất một lớp rất dầy (chắc khoảng 20cm-30cm), và nó sẽ tự phân hủy để biến thành một thứ phân bón cho cây. Những ngày mưa dầm, lớp lá này rất ẩm ướt, nhưng vào ngày nắng đẹp thì quá tuyệt vời dù nơi đây không có mùa Thu. Thuở học trò, tôi thường cùng vài người bạn đạp xe từ Sài Gòn đi Lái Thiêu chơi. Chúng tôi vào vườn trái cây ăn cho chán rồi mới mua đem về. Tôi thích nằm dài trên thảm lá khô dưới bóng cây măng cụt râm mát, vừa nhâm nhi những trái mận ngọt vừa ngắm những cành cây trĩu quả mà không cần suy nghĩ, không chút vướng bận chuyện trần thế.

Virginia nơi tôi ở bây giờ thì sao? Ồ, nơi đây từ tháng 5 đến tháng 10 là mùa cherry, apple, v.v.. Mỗi năm, tôi cùng con cháu đi hái trái cây trong vườn, nhưng sao tôi vẫn không quên mùa trái chín cây và thảm lá khô Lái Thiêu. Ở đây chúng tôi cũng đi thả diều, xem hoa  Anh Đào vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn; nhưng sao khi ngồi trên bãi cỏ xanh mịn thênh thang trước Tháp Bút Chì hùng vĩ, tôi vẫn không có cái cảm giác thích thú như ngày xa xưa nữa. Có lẽ những kỷ niệm thời niên thiếu đã quá đẹp và quá đủ trong ký ức của mỗi người chúng ta?

Mùa Thu thuở học trò luôn đầy ắp kỷ niệm vì đó là mùa tựu trường, bạn bè vui mừng được gặp lại nhau sau ba tháng Hè rong chơi. Mùa Thu cũng mang đến nhiều kỷ niệm vì nó thường bắt đầu cho một chuyện tình. Không phải nhạc sĩ Ngô Thụy Miên cũng có cảm nhận này sao:

 “... Em có nghe, nghe mùa Thu nói mình yêu nhau nhé!”

 

Có người đã từng không thích mùa Thu vì gió lạnh và phải quét lá rụng mỗi ngày. Nhưng riêng tôi, những kỷ niệm đẹp gắn liền với mùa Thu mãi không bao giờ phai nhạt…


Hồ Thị Kim Trâm



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong buổi họp chuẩn bị cho ngày liên hoan Tết năm ấy, cô giáo trẻ sung sức là tôi, cao hứng giao cho nhóm lớp trưởng lớp phó lo phần trang trí, mua bánh kẹo, nước uống, còn tôi sẽ nấu một nồi chè bà ba và một hũ đậu phộng rang...
Kể từ năm 1558, con ông Nguyễn Kim là chúa Nguyễn Hoàng vào cai trị Thuận Hóa, gọi là Đàng Trong. Đàng Ngoài là ngoài Bắc vẫn thuộc quyền của chúa Trịnh. Họ chia đôi đất nước, lấy sông Gianh làm giới tuyến. Rồi Trịnh Nguyễn đánh nhau suốt 200 năm vẫn không phân thắng bại, con sông Gianh oan nghiệt là đề tài cho bao nhiêu đau thương, bao nhiêu than vãn...
Bà vợ của Martsa đã ra khỏi phòng với thằng bé, còn lại tôi đối mặt với Martsa, không khí trong phòng như cô đặc lại. Toàn bộ sự chú ý của tôi tập trung vào bàn tay phải, tôi nắm chặt cây dao găm. Tôi xua hết ý nghĩ trong tâm trí, chỉ còn trong đầu một ý kiến: giết Martsa để trả thù cho chàng Khampa và cha anh ta...
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường...
Mấy ngày nay John cứ như một cái xác vô hồn, vẫn ăn uống, vẫn đi làm như mọi người nhưng John chỉ làm theo quán tính; toàn bộ mọi hoạt động và nói năng cứ như thể lập trình sẵn trong người máy chứ không hề có mộtc cảm xúc gì về việc mình làm. Đâu phải chỉ tuần này, đã lâu rồi, cái tình trạng này trong John tiếp diễn khi thì lên cao lúc xuống thấp. John thấy đời mình vô vị và vô nghĩa quá, chẳng biết sống để làm gì...
Không có đồng hồ đeo tay nên tôi chẳng biết Oanh đã vào chợ được bao lâu rồi. Con nhỏ định để tôi chết đứng ở đây. Trời đã trưa, khu chợ vắng dần. Ôm cặp, áo dài trắng đứng trước chợ giờ nầy, chướng ơi là chướng. Tôi cúi mặt, không dám nhìn ai vừa rủa thầm con nhỏ...
Có lời bái hát xưa nào đó mà tôi còn nhớ loáng thoáng trong đầu, “ngoài kia tuyết rơi đầy, sao em không đến bên tôi chiều nay…” chỉ nhớ mỗi câu ấy thôi nên ngân nga cho đỡ buồn khi mỏi mắt nhìn ra cửa sổ… ngoài kia tuyết rơi đầy. Dù sao cũng đỡ nản hơn nhìn vào chỗ làm là những hàng bàn làm việc dài im lặng, những hàng ghế ngồi có bánh xe xếp ngay ngắn; tiếng nói cười của đồng nghiệp hoà quyện vào âm thanh phát ra từ máy móc đã lui về quá khứ như một triều đại huy hoàng đã lụi tàn. Mọi thứ chưa đóng bụi thời gian đã thành phế tích của nền kinh tế đã chết trước cả chính quyền điều hành nó là thực tế nước Mỹ.
Tôi lái xe về nhà, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn, thương cho Vi và giận chồng của Vi quá, tôi đâm xe thẳng vào garage và xồng xộc đi vào nhà, chồng tôi có lẽ vẫn đang lúi húi trong bếp nên không thấy tôi. Thay quần áo, nằm lăn trên giường, tôi nghĩ đến những lời Thu nói, nếu như tôi lấy phải một người chồng như của Vi?
Đêm đầu tiên về Saigon vì trái giờ nên khoảng 3 giờ sáng tôi đã thức giấc. Háo hức muốn tìm hiểu cuộc sống ban đêm ở Sài Gòn hoa lệ. Tôi trang bị nhẹ với máy ảnh đi lang thang một mình trên đường phố vắng. Ban đầu hơi ái ngại, tôi chỉ định rảo bộ quanh khách sạn ở Q1 cho an toàn. Ra ngoài khách sạn khoảng trăm thước, tôi thấy mấy chị đạp xe chở hàng có lẽ để bán lẻ ở đâu đó trong thành phố...
Trong tận thâm tâm tôi, thầy là một vì sao sáng, một hiền nhân vô cùng tôn kính giữa nhân gian này. Tôi chưa từng diện kiến hay bái sư nhưng toàn tâm ý của tôi thì thầy là thầy tôi từ quá khứ xa xưa chứ chẳng phải chỉ mỗi kiếp này...
Nằm trên giường tôi vươn vai duỗi chân thật thoải mái làm sao ấy, nhìn lên đồng hồ trên bàn đã 9 giờ sáng, bên ngoài trời Montreal tuyết nhè nhẹ bay trắng xóa thật đẹp. Hôm nay thứ hai đầu tuần, mọi người hàng xóm xung quanh đi làm hết, cả khu nhà yên ắng đến lạ thường, tôi mỉm cười thỏa mãn “mình về hưu rồi mà, phải tự sướng chứ!”
Sau dịp lễ Noel là không khí tháng chạp lấp ló đầu ngõ rồi! Thời tiết mùa đông lạnh lẽo đã dần nhường chỗ cho gió xuân về mơ màng trong sương sớm. Khoảng mùng 5 tháng chạp là mọi người đi tảo mộ đông vui. Đươc gặp bà con, họ hàng nội ngoại chào nhau tíu tít sau một năm tất bật là thấy tết đã sắp sửa cận kề. Tết không chỉ là niềm trông đợi của trẻ thơ mà còn là niềm vui của người lớn. Xưa chừ người ta thường nói vui như tết mà!