Hôm nay,  

Lá Thư Không Hồi Âm - Trái Tim Ăn Năn

08/06/202009:01:00(Xem: 3977)

San Diego, ngày cuối tháng 5 ấm áp của năm 2020

 

Thương gửi em,

 

Chiều nay khi những giọt nắng đang lao xao ngoài song cửa, những tán cây thầm thì trong gió chuyện nhân gian, anh bỗng nhẹ nhàng nhớ đến em, người con gái "vội cất bước quên dấu yêu ngọt ngào" ngày ấy.  Anh trầm mình trong ký ức về “từng góc phố bâng khuâng dịu êm”.  Anh tình cờ biết được một bản tình ca mà tác giả của nó cảm giác rằng nó bị thất lạc khá lâu rồi như chuyện chúng mình vậy đó em:

 

"Lời hát ấy hôm nao miên man, ru em một thời

Từng ánh mắt bao dung đam mê, cho em ngọt bùi"

 

Anh cứ nghe đi nghe lại bài hát như muốn ôn lại những "năm tháng xưa mặn nồng" của hai đứa mình, rồi anh tự hỏi vì sao chúng mình bây giờ là quá khứ của nhau? Anh không trách em, không giận em, không buồn em, anh biết hai chữ nhân duyên giữa hai đứa mình đã nhạt nhòa như hạt mưa đơn côi rơi trên biển vắng.  Chỉ là lúc này, dòng hồi tưởng thiết tha về em tràn về làm anh hiểu - tri âm khó gặp, tri kỷ khó tìm.

 

Vì đây là lá thư anh sẽ không bao giờ gửi cho em, và vì đây cũng chỉ là một thoáng mơ say mà một người mang trái tim hoài cảm như anh khó tránh khỏi có lúc bồi hồi nhớ về một thời anh đã dành trọn cho em:

 

"Anh thiết tha cuộc tình, ân cần gọi nắng cho má hồng

Anh mãi mê nâng niu vai gầy, nào biết tim em nỡ quên vội anh"

 

Có một nốt lặng trong bài hát anh làm anh muốn viết thư cho em: "Anh chúc em yên vui bên người, dù trái tim anh rã rời".  Em có biết không em, tác giả viết lời ca xót xa như là hiểu hết chuyện hai đứa mình và giữ lại tình mình giữa nốt trầm khắc khoải: "bên người". Ngày đó, khi em "bên người", anh biết người ấy cho em "tình nồng chăn gối" và "sẽ cho em một đời nhung gấm". Còn anh đâu có gì ngoài lời chúc phúc cho em, lặng lẽ gửi lại tình mình vào không gian vô định, để mặc cho thời gian làm em thất lạc trong những tháng ngày yên bình sau này của anh.     

 

Anh cảm ơn "trái tim ăn năn" mà em để lại trong chuyện tình của hai đứa mình vì cả anh và em đều biết mình đã từng là tri kỷ của nhau. "Trái tim ăn năn" của em cũng là câu nói không lời mà em để dành an ủi anh vì có lẽ em cũng biết những tháng ngày không em thật sự khó khăn vô cùng đối với anh.  Rồi thì ai cũng phải xuôi theo định luật bất biến của thời gian, phải giã từ quá khứ để bước tiếp kiếp làm người dù thi thoảng một thời đắm say với em chợt trở về trong anh như cơn mưa rào trút xuống giữa ngày mùa hạ.

 

Chuyện chúng mình biết nói làm sao khi hai đứa mình mỗi đứa đi một con đường cách xa nhau vặn dặm.  Anh chỉ có thể mượn "trái tim ăn năn" em để lại làm nơi trú ẩn trong chốc lát để mỉm cười biết rằng mình đã có lúc yêu thương em hết lòng.  Anh cứ thắc mắc hoài vì sao tác giả viết bài hát "Trái Tim Ăn Năn" là một người của thế giới khoa học, của số liệu chính xác và của những kết luận hoàn toàn không thể dựa vào cảm tính?  Đối với anh, đó là một sự diệu kỳ nên thơ mà chỉ có con người khi thật thà yêu nhau mới có thể nói cho nhau nghe bằng ngôn ngữ tâm hồn mà chẳng có bộ môn khoa học nào giải thích được.

 

Anh cảm mến nhà khoa học viết nên bản tình ca luyến lưu những chua xót tình đời để anh nhớ rằng "trái tim ăn năn" em để lại cho anh là dược phẩm mà em là người bác sĩ duy nhất có thể kê toa điều trị chứng bệnh trầm cảm miên man từng bám riết anh sau khi anh phải xa em. 

 

Anh biết lá thư này không thể gửi cho em được vì chúng ta đã có hai cuộc đời tách biệt, và chúng ta cũng có những trách nhiệm phải làm. Hồi tưởng trong giây lát có thể không màng ranh giới nhưng đời sống thì vẫn phải có những giới hạn nhất định để con người không làm tổn thương nhau vì quá khứ không thể quay lại.  Đó cũng là cách mà chúng ta dành sự trân trọng và biết sống cho hiện tại an bình, có phải không em?

 

Dẫu biết lá thư này anh cặm cụi ngồi viết cho "trái tim ăn năn" của em, nhưng anh chỉ có thể dành cho những tâm hồn đồng cảm khác mà thôi.  Biết có mấy ai trong đời được vẹn toàn trăm năm với người tri-âm-tri-kỷ của mình?  Anh chỉ mong, nếu có ai có được một "trái tim ăn năn" và không có được một kết thúc vẹn toàn thì cũng đừng buồn, đừng tuyệt vọng vì đâu đâu cũng có những hạnh phúc giản dị đang đón chờ mình.

 

Như trong lúc này, khi cả thế giới đang hoang mang vì dịch bệnh, anh lại nghĩ đến "trái tim ăn năn" của em để thấy cuộc sống vẫn có những giây phút tuyệt vời dù chỉ là hồi tưởng. Và hồi tưởng ấy dịu dàng cho anh niềm lạc quan để vượt qua những bất an vì "trái tim ăn năn" của em không còn là niềm đau trong anh nữa. Ngược lại, đó là tâm dược nhẹ nhàng tưới mát trái tim anh để anh hiểu rằng, sự sở hữu chỉ là phép tính tạm bợ ở chốn nhân gian huyễn hoặc này.  Còn một thời anh được ở lại bên em để mình là tri kỷ của nhau thì vẫn còn đó trong giai điệu dập dìu thương nhớ mà tác giả gọi tên là "Trái Tim Ăn Năn"…

 

Thương chúc em bình an,

 

Anh của một thời xa nhớ

Tâm Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Buổi sáng vào hãng, sau khi chào hỏi và cụng ngực với những người làm chung. Mình bị tay đốc công gọi vào văn phòng giũa: “Tại sao mầy không coi ngó tụi nó, tuần rồi mấy lô hàng bị sai, ông chủ đang giận dữ”...
Thời buổi công nghệ tiến triển như hiện nay, lợi ích cũng có mà lợi hại cũng kèm theo y như combo không thể thiếu. Ai dùng facebook, yahoo đều biết lúc này chuyện kẻ gian (mà chúng ta gọi là hackers) xâm nhập tài khoản của chúng ta, rồi giả mạo là chủ nhân, liên lạc chỗ này chỗ kia trong friend list để xin xỏ, lừa lọc tiền bạc, rồi dính chùm nhau mắc lừa, hackers lại tung hoành đi phá hoại tiếp những người khác...
Xưa, có nhà văn nhận xét về người Việt là “ Gì cũng cười!” Cười mọi lúc, mọi nơi. Nghèo giàu, sướng khổ, vinh nhục gì cũng cười? Song có lẽ cũng đã... “ xưa rồi Diễm”, ngày nay lại có thêm nhận xét: Người mình... gì cũng chửi? Chửi mọi lúc, mọi nơi, trên tầng cây số...
Mặt trời đang ngập ngừng lặn sau lũy tre xa. Ánh nắng vàng còn xót lại vương vãi trên cánh đồng đã đổi thành màu da cam rồi màu tím nhạt. Dăm ba chị nông dân đương gánh lúa về, đòn gánh nặng trĩu nhún nhẩy trên vai. Họ trao nhau vài câu chuyện ngắn, đứt quãng, xen lẫn tiếng chuông chùa thong thả ngân từng tiếng một vang vào không trung. Vài con chim lạc lõng vội vàng bay về tổ...
Ngày 16/12/1970, phim Love Story (Chuyện Tình) với nhạc phẩm chủ đề của Francis Lai được trình chiếu đầu tiên ở Hoa Kỳ thu hút khán giả trong 4 tuần liên tục...
Chúng tôi lái xe dọc theo Pacific Highway đến một điểm hẹn nơi hai chị em lần đầu gặp nhau. Trời vàng óng, nắng chiều đậu trên mái tóc ngắn bướng bỉnh soi rõ một nửa khuôn mặt em cương nghị với cặp mắt sáng, đen nháy, luôn mở lớn quan sát cuộc đời. Đưa tay vặn âm thanh xuống khi Khánh Ly hát đến đoạn “Tại sao ta sống chốn này, quay cuồng mãi hoài có gì vui” em hạ giọng nghiêm chỉnh: “Cảm ơn chị bỏ thì giờ đi với em. Nhất là vào một buổi chiều trời đẹp như hôm nay.” Tôi nhìn mắt em long lanh, có niềm vui pha lẫn nỗi buồn, tôi liên tưởng đến vẻ đẹp buổi chiều trước giờ tắt nắng.
Trong cuộc sống của con người, từ gia đình đến xã hội, sự vui đùa bao giờ cũng cần thiết. Khi đang làm việc mệt nhọc, nghe một câu nói đùa, lòng bỗng thấy vui, cơn mệt nhọc như tiêu bớt một phần. Hai người đang tức giận nhau, không khí đang căng, chỉ một câu nói đùa có thể hóa giải hoặc làm giảm cường độ xích mích...
Từng thùng cây thông con được đưa từ chiếc xe tải vừa sửa xong xuống đất. 37 người làm trong "Hợp Tác Xã Sửa Chữa Ô Tô 19/8 " Đà Lạt, đang đi công tác ở gần thác Prenn: Bửu Sơn Tự, là một ngôi chùa nhỏ của vài chú tiểu và một nhà sư tu được vài năm nay...
Ba chị em Tabi, Betsy và Holden tung tăng trong chợ Target, hôm nay chúng theo bố mẹ đi chọn mua đồ cho ngày khai trường vào ngày 24 tháng tám sắp tới. Chợ nào cũng “Back to School Sale” đua nhau giảm gía nhiều quần áo, giày dép và đồ dùng cho học sinh. Ba chị em vui thích lắm...
Chị Thiên Kim sinh trưởng vào thập niên năm mươi của thế kỷ trước, trong một gia đình khá giả có cửa hiệu buôn bán ở phố Ngã Giữa, đường Phạn Bội Châu, Huế (nay là đường Phan Đăng Lưu). Hồi học trường Đồng Khánh chị đã nức tiếng hoa khôi, nên mỗi lần tan lớp, có nhiều “cái đuôi” theo về tận ngõ, hoặc trồng cây si trước cổng đợi tan trường...
Sáng sớm, vừa mở di động vào messenger gặp ngay tin nhắn của Duyên. Sững người. Rồi cười. Sao thế nhỉ? Sao con bé lại hỏi câu ấy nhỉ? Đang định nhắn “Sao em biết?” thì giật mình, xóa chữ đi lùi, sửa lại...
Ông Hương Cả làng Ngọc Thạnh nổi tiếng mát tay, tuy là chức sắc trong làng nhưng người làng ít kêu ông là ông Hương Cả mà họ kêu là thầy Hai. Thầy Hai bốc thuốc Nam rất hiệu nghiệm, ai bị bệnh gì cũng tìm tới thầy Hai. Thầy Hai xem mạch và bốc thuốc làm phước chứ chẳng phải lấy tiền...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.