BƯỚC RA KHỎI ĐỊA NGỤC TÂM ĐỂ BƯỚC VÀO THIÊN ĐÀNG TÂM
Nguyễn Huỳnh Mai
(trích quyển Tứ Ân Tâm Pháp, 2024)
Mỗi con người có thể chọn cho mình một con đường thoát khỏi sanh tử luân hồi được không?
Làm sao “thoát thân” khỏi sự cộng nghiệp? Nghiệp gia đình, nghiệp cộng đồng, nghiệp dân tộc, nghiệp chung của nhân loại?
Nghiệp gì ta cũng có thể thoát được nếu ta biết tự giải thoát ta ra khỏi địa ngục tâm. Tất cả ngạ quỷ hành hạ ta, từ linh hồn cho đến thể xác, khiến cho ta đau khổ, rên xiết ngày đêm, khiến cho ta ăn không ngon, ngủ không yên, đầu nhức, bụng đau, vân vân... là do chính ta đẻ ra nó, tạo ra nó và không diệt được nó.
Ngạ quỷ tâm thức do ta tạo nên. Chẳng những ta không tự giải được nó mà càng ngày ta càng sanh đẻ ra thêm và nuôi dưỡng, vun phân tưới nước cho nó tăng trưởng lớn mạnh hơn. Đến độ nó trở nên những tảng đá lớn. Rồi đến khi ta càng ngày càng già thì nó trở nên ngọn núi Thái Sơn, khiến cho ta mang theo đến chốn tuyền đài.
Tăm nặng, trí nặng, thần thức nặng, ta ôm núi Thái Sơn đó cho đến hậu kiếp và tiếp tục sống đi, sống lại với nó.
Phải chăng chính mình đã khóa chặt cánh cửa ngục để sống với ngạ quỷ? Và ta trở nên Diêm Vương của chính mình?
Tân Thiên Kỷ là niên kỷ của giác ngộ, của sự thức tỉnh, của sự lựa chọn giữa địa ngục tâm và thiên đàng tâm.
Muốn sống trong thiên đàng tâm thì chính ta phải dọn sạch rác rến, tàng trữ trong đầu óc, trí nhớ của chính mình.
Muốn như thế ta phải can đảm chặt đứt quá khứ của hỉ nộ ái ố để trở nên một con người biết lựa chọn những món ăn tinh khiết để nuôi dưỡng tâm thân ý. Biết lựa chọn không chưa đủ mà phải có can đảm và quyết tâm lẫn sự dứt khoát khai trừ nghiệp xấu trong đó có sự cộng nghiệp.
Cộng nghiệp là sao?
Cộng nghiệp là chẳng những ta mang trên đầu một thùng rác của chính mình mà còn cưu mang thêm những thùng rác của người xung quanh, từ cha mẹ, anh chị em, họ hàng, láng giềng, gia đình, cộng đồng, với đủ loại ý thức hệ chia rẽ, đảng phái, phân chia tôn giáo, vân vân...
Ta đã đè đầu ta càng ngày càng nặng, chẳng những toàn thân, trí óc ta tê liệt đến chân bước không nổi, ta càng ngày càng lún sâu xuống mặt đất.
Vậy thì địa ngục, ngạ quỷ, Diêm Vương đều do mình sáng tạo, phát triển để cột chặt hiện kiếp, và cứ như vậy mãi mãi không lối thoát.
Tất cả mọi áp lực của đời sống từ gia đình xã hội đều do mình tự gánh lấy. Đó là sự nhiễm trần và chỉ có sự bất nhiễm ta mới có đường thoát thân ra khỏi Địa Ngục Tâm do chính mình xây bằng sự du nạp, học hỏi, bằng hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục.
Địa ngục tâm của ta được ví như một thùng rác lớn càng ngày càng đầy ấp những cặn bã của đời, của xã hội. Ta đã dùng chính tay mình lượm lặt những gì xấu xa thối nát, có khi rục rữa để bỏ vào thùng rác - một bộ óc người của mình.
Chính ta đã trãi qua bao năm tháng luôn tích trữ rác rến và ta đã để cho rác rến tàng trữ đó điều hành cuộc đời mình.
Muốn thoát, ta phải dùng hết sinh lực, sức lực, tâm thân lực để ngoi lên từ đống rác đó. Ta phải can đảm dọn rửa sạch sẽ những thứ tàng trữ hôi tanh mà ra đã lượm lặt, cất giữ lâu năm và đã xem nó như vật sở hữu quý giá của mình.
Hãy can đảm lên xô ngã những tảng đá lớn nhỏ đã đè cả cuộc đời lẫn tâm thức mình.
Chỉ một giây phút giác ngộ cộng với lòng can đảm đẩy mạnh nó xuống để ta có thể cất bước trên con lộ thênh thang đầy hào quang của giác ngộ.
Tức khắc ta giải sự cộng nghiệp của hiện kiếp, vì ta đã nhanh chân bước ra khỏi gông cùm bóng tối của địa ngục tâm, và tiến vào thiên đàng tâm của thức giác./.
Xem thêm sách Nguyễn Huynh Mai tại:
Đồng đạo đang ngồi niệm Phật tại chánh điện của Hội Quán Phật giáo Hòa Hảo miền nam California, Hoa Kỳ