Hôm nay,  

Bay Đi Cánh Chim Biển

27/12/201900:00:00(Xem: 4581)
Bo Tung Ma-Phung Annie Kim
Bồ Tùng Ma trao giải cho các em thiếu nhi lãnh giải Bé Viết Văn Việt tại Giải Thưởng VVNM & BVVV 2010  

                                             

Năm 2016 tôi đi lãnh giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Tôi tò mò vì cái bút hiệu vừa lạ vừa tếu của một tác giả viết rất hay: Bồ Tùng Ma. Tôi mong gặp vị này vì ông là thành viên trong ban Giám khảo, ông còn là bậc tiền bối, kẻ hậu sinh này xin hỏi ông vài câu đại loại như hồi còn trẻ chắc ông thích đọc truyện ma Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh? Sao ông lại lấy bút hiệu là Bồ Tùng Ma mà không là Bồ Tùng... gì gì đó? (Tôi nghĩ thầm ông này chắc là... ma mãnh lắm đây?) Hỏi ông, ông giơ tay che cái lỗ tai. Tôi chả hiểu ông muốn nói gì. Câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.

Trước ngày trao giải chính Viết Về Nước Mỹ, có một buổi họp mặt của nhóm Việt Bút tổ chức tại nhà  tôi, nhiều người  yêu cầu ông góp món bánh tiêu vì nghe nói ông làm bánh tiêu ngon. Tôi hay đùa là bánh tiêu (tùng) hay tiêu (tán) đường đặc biệt của bác Ma do chính tay ông làm, bảo đảm ăn vài cái không ngán. Tôi không tin và hỏi bánh này ông hay cô Tiên làm. Ông không trả lời. Sau này mới biết ông bị lãng tai nặng. Thời chiến tranh, tai bên trái ông bị thương vì bom pháo kích. Muốn nghe phải “pillow talk” thật lớn bên tai phải của ông, may ra...

Nhiều lần trời mát ông vẫn  đội sùm sụp cái nón trên đầu, tôi nói lớn bên lỗ tai ông:

– Bác có vẻ thích  đội nón. Nón của bác đủ kiểu mô-đen?

Ông lấy cái nón ra để lộ cái đầu hói:

– Đội để che cái mỏ ác trụi lủi đây nè.

Ông hay đeo cặp kính mát đen thui, tôi ghẹo tiếp:

– Bác đeo kính đen trông giống điệp viên không không... thấy... phát ớn! (điệp viên 007).

Ông cười tủm tỉm:

– Đeo kính đen để nhìn lén mấy cô mà mấy cô không biết mình nhìn.

Ghê chưa? Già mà duyên. Duyên ngầm. Ít nói nhưng “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi” là ông. Từ đó tôi cứ gọi là “bác Ma” có vợ là “cô Tiên”. Cô Tiên vừa trẻ vừa đẹp. Ma mà được gần Tiên chắc là... Ma vương!

Có lần tôi bắt gặp Ma dẫn Tiên vô Phước Lộc Thọ. Lâu ngày gặp ông tôi mừng quá có dịp ghẹo ông nữa:

– Bác Ma, vàng xuống giá, đi mua  vàng… trữ hả?

Ông cười thật tươi:

– Nè, nói nhỏ nhỏ coi chừng bị ăn cướp.Vàng bạc gì. Đi sửa đồ.

Cái giọng Huế pha Quảng Nam, hà tiện nụ cười, nét mặt khắc khổ, ánh mắt đăm chiêu của một thời oanh liệt đã từng là cựu Hải quân Thiếu tá khóa 13 Sĩ quan Hải quân Nha Trang, gia đình Đệ Nhị Dương Cưu trong chốn hải hồ, bây giờ ông an phận với tuổi già (nhưng bóng không xế chút nào ), lẽo đẽo theo cô vợ trẻ đi dạo phố Bolsa.

Năm 2018 trong buổi họp mặt tiền hội ngộ của nhóm Việt Bút trước ngày trao giải, thấy ông hiền, ít nói, đám tiên nữ Việt Bút ăn hiếp. Các chị Thịnh Hương, Nguyễn Hằng, Phương Hoa, Nguyễn Mão, Iris, Annie, Donna, Thanh Mai, Tường Vân... xúm lại “dí” chụp hình chung với Ma, ép ông nằm dài “phê” như “mỹ nhân ngư” trên sân cỏ. Ông nghe lời đạo diễn, nằm nghiêng, điệu bộ lả lơi, tay trái kê đầu, miệng cười toe toét tỏ vẻ khoái chí lắm. Tấm hình này và hình bác Tân ngố mặc áo đỏ, mang giày đỏ nằm kiểu vua Lê Ngọa Triều chung quanh bầy cung phi mỹ nữ là những kỷ niệm các chị nhóm Việt Bút không bao giờ quên.

Ông thường bị tôi “tố” trên diễn đàn Việt Bút nét mặt lúc nào cũng “hình sự”, khó đăm đăm, ít cười, loại người “chìm trong đám đông”  như trong truyện Chồng Bé. Không biết ông lục lọi đâu ra vài tấm hình cũ  cười thật tươi chuyển cho nhóm xem chơi. Tôi khen rối rít để ông chuyển tiếp nhưng đâu có nữa. Nụ cười của ông hiếm như nụ cười Bao Tự. Tôi tự hỏi hay là trong lòng ông còn lấn cấn “Có những niềm riêng làm sao ai biết?” (1)  Nếu bạn đọc bài viết Nỗi Lòng Ba Mươi Tháng Tư sẽ thấy ông ngậm ngùi, ray rứt, “Tôi thành thật mong bà ấy nhận nơi đây một lời xin lỗi” và ông trải bày tâm sự về đời mình, “một người lính biển rày đây mai đó...” và nguyên nhân sâu xa là “bà ấy không chịu đựng được sự ‘bay bướm’ của tôi…”

Phải chăng đây là lời tạ lỗi với “cố nhân” và cũng là lời “Tự Thú  Trước Bình Minh” (2) vào cuối đời của ông chồng trong cung mệnh có số đào hoa?

Đọc truyện mới thấy văn phong của ông già gân này có nhiều từ ngữ làm cho người đọc tha hồ tưởng tượng. Có câu ông viết trong truyện Ông Mỹ Chết Nhát: “Thật là chán, chẳng bù với thời gian trước 75, hai đứa rủ nhau đi “bậy bạ” khiến chị Pháp cằn nhằn luôn mấy ngày”. Hai chữ “bậy bạ” trong dấu ngoặc kép, người đọc ai muốn hiểu sao thì hiểu. Hay trong truyện Ông Ba Đau Khổ : “Ông Ba nghe Năm Xuân nói như nghe tin có thêm một trái đạn pháo kích nữa của “giải phóng” rớt trúng nhà ông”. Ông đã từng viết báo bôi bác Việt Cộng. Thời chiến tranh, nhắc lại hai chữ “giải phóng” đọc theo kiểu nói lái, tôi tưởng tựơng trong cảnh đạn pháo kích nổ mà bị phỏng d… thì không thấy đau, chỉ thấy mắc cười.

Trong bài viết Nói Chuyện Tử Sinh, nhân vật Điền Sơn có lối kể chuyện  quen quen như chuyện của ông. Đây là chuyện cấm đàn bà. Chuyện tếu của các cựu sĩ quan hải quân cùng khóa họp mặt ăn nhậu, nói phét. Ông đem theo một sưu tập hình Playboy. Các bạn này chia nhau xem, trầm trồ, cười, nói, văng tục tá lả. Họ ôn lại chuyện xưa, mơ ước sống lại thời thanh xuân dù chỉ một ngày rồi bị stroke hay Alzheimer cũng cam lòng. Câu chuyện tếu là khi bệnh nặng trong nhà thương, ông chợt nhớ ra bộ sưu tập Playboy giấu bà trong va li. Ông sợ con cháu sau này bắt gặp sẽ cười ông thúi đầu. Ông cũng biết xấu hổ với con cháu. Ông đành thú thật với bà và bảo bà đem đốt đi cho ông an tâm. Thì ra “dân chơi cũng sợ mưa rơi” là mấy quyển Playboy.

Đọc xong câu chuyện tôi hình dung ra một ông già “không nên nết” dễ thương đâu đó tôi đã gặp ngoài đời nhưng loáng thoáng là hình ảnh ông. Ông thế đấy. Ông viết về mình, về các nhân vật ngoài đời. Ông hư cấu nhưng các nhân vật ông mô tả hầu hết rất sống động, rất đời, rất thực như con người thực của ông. Văn phong vừa dí dỏm vừa  hấp dẫn. Viết được như thế khó lắm. Phong cho ông chức vụ trong Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ là đúng người, đúng việc.

Đâu chỉ có viết để cười chơi, trong truyện Tái Sinh, ông triết lý sâu sắc về sự vô thường, vòng luân hồi và lẽ “sắc không” từ đạo Phật: “Phải, cái gì cũng có sự chấm dứt. Cái gì rồi cũng có lúc tàn lụi. Cái gì có rồi sẽ không có; ngay cả vũ trụ, trái đất; thân xác tao rồi cũng đi theo mầy. Tất cả sẽ gặp nhau tại một nơi, đó là nơi không-có-gì-cả. Việc gì phải than trách.” Và ông kết luận bằng một suy nghĩ lạc quan ở đoạn cuối “… Nhưng không phải về một nơi không-có-gì-cả mà về một nơi nào đó để trở lại hoàn hảo hơn”.

Ông viết bài Mái Nhà Xưa kể câu truyện tình nghĩa thủy chung giữa một cô gái Việt tên Oanh và một bà mẹ nuôi người Mỹ tên là Julia. Đoạn cuối ông viết thay cho Oanh như một sự chấp nhận về cái chết là lẽ đương nhiên của dòng đời sinh lão bệnh tử: “Một ngày nào đó tôi cũng sẽ theo má Julia. Thế nên tôi thường bắc ghế ra ngồi ngoài hiên. Mong có người ngắt tặng tôi một đóa hoa hồng”.

Gần 20 năm viết lách gồm 53 truyện ngắn Viết Về Nước Mỹ đoạt giải thưởng Việt Bút năm 2008 và là một thành viên trong Ban Giám Khảo Tuyển Chọn Chung Kết, năm nay không thấy ông xuất hiện nữa. Cả nhà Việt Bút hỏi thăm mới biết ông bị stroke đang nằm trong bệnh viện. Anh Nguyễn Hữu Thời đi thăm trước, sau đó nhóm Việt Bút kéo nhau đi thăm ông. Gặp bạn ta, giờ mới biết tên cúng cơm của ông là Nguyễn Văn Tân,  tên Mỹ là Joseph Nguyễn. Bạn ta gầy quá, da trắng xanh, đầu trọc lóc, nằm một mình, chung quanh là dây nhợ chằng chịt. Ông thở khó, mắt lờ đờ, chỉ còn chút nhận biết mơ hồ ai đó đến thăm. Những giây phút thoi thóp cuối đời của ông thật mong manh, thấy mà thương!

Kể từ ngày ông nằm bệnh, nhóm Việt Bút đi thăm cho đến ngày ông mất, cũng khoảng sáu tháng. Sáu tháng trời ông chống chọi với tử thần. Có lúc ông mê man, thần thức của ông rong chơi đâu đó. Có lúc nửa tỉnh nửa mê, ông nhận ra người thân bằng đôi mắt chớp nhẹ hay cái nhếch môi. Như ngọn đèn dầu sắp tắt, thân thể khô cạn, các tế bào tan rã dần, không còn sức nóng, không còn hơi thở, ông ra đi ngày 7 tháng 12, lúc 5 giờ chiều. Nhóm Việt Bút đăng lời phân ưu, đặt vòng hoa và tổ chức đi gặp ông lần cuối tại nhà quàn Lotus ở Alhambra.

Chúng tôi đến nhà quàn cũng là lúc tiếng tụng kinh và lời khai thị của vị sư chấm dứt. Tang gia và các thân hữu đã có mặt ngồi kín gian phòng. Chung quanh nhà quàn là hoa phúng điếu của thân nhân và bạn bè. Trên bàn thờ là tấm ảnh ông chụp nghiêng, thời còn rất trẻ, nét mặt thư sinh,   mặc bộ quần áo trắng, đội mũ trắng của binh chủng Hải quân. Những người bạn Hải quân của ông mặc đồng phục vest đen, nón trắng đứng ngoài hành lang chuẩn bị làm lễ phủ cờ. Vị niên trưởng Hải quân đọc tiểu sử của ông. Các hội đoàn và bạn bè đọc lời chia buồn. Anh Nguyễn Viết Tân đại diện nhóm văn hữu Việt Bút có lời phân ưu cùng tang quyến và gửi tiền phúng điếu. Vòng hoa tang ghi dòng chữ “Nhóm Việt Bút Thành Kính Phân Ưu” đặt cạnh quan tài ông. Lễ phủ cờ có sáu người bạn đồng đội đặt lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ lên chiếc quan tài trong tiếng kèn saxophone chậm buồn da diết nhắc lại một đời ông phục vụ Tổ quốc cho đến ngày 30 tháng 4.

Chúng tôi thắp nhang, đi một vòng, dừng trước quan tài, nhìn ông lần cuối. Ông được trang điểm cẩn thận, trông lạ, không nhận ra ông. Tôi đi bên cạnh chị Xuân, đứng trước mặt ông, tôi nói thầm đủ cho ông nghe: “Bác Ma, anh chị em nhóm Việt Bút đến tiễn bác. Bác nhớ bác viết cái gì rồi cũng có sự chấm dứt. Cái gì rồi cũng có lúc tàn lụi. Cái gì có rồi cũng sẽ không có. Như cái thân này. Bác ra đi bình yên thanh thản. Đừng luyến tiếc gì…”

Bây giờ tôi đã có câu trả lời tại sao ông lấy bút hiệu là Bồ Tùng Ma. Một niên trưởng Hải quân trong tang lễ nói về tiểu sử của ông kể rằng năm 1963 khi ông còn là sĩ quan Hải quân tại Nha Trang, ông làm chủ bút ấn hành cuốn Alpha 13, bài đầu tiên ông viết là một chuyện ma giống như chuyện ma của nhà văn Bồ Tùng Linh trong Liêu Trai Chí Dị nhưng truyện ma của ông mang tính chất hài hước hơn là kinh dị. Ông lấy bút hiệu Bồ Tùng Ma từ đó.

Lấy cảm hứng tựa đề từ quyển tiểu thuyết nổi tiếng “A Time To Love And A Time To Die” (Một Thời Để Yêu Và Một Thời Để Chết) của nhà văn Erich Maria Remarque, ông viết một bài tựa đề “Một Thời Để Nhớ Và Một Thời Để Yêu” trong đó có đoạn cuối ông bày tỏ một triết lý sống khôn ngoan, chừng mực và hiện sinh: “Hạnh phúc là biết hài lòng với những gì mình đang có. Không có cái vui nào trên đời này hoàn hảo cả trừ khi mình biết bám lấy nó và thưởng thức khi nó còn trong tay mình”.

Đời thủy thủ hay những chiến sĩ Hải quân như những cánh chim. Cánh chim biển Bồ Tùng Ma đã chọn lựa, đã sống trọn đời mình “để nhớ và để yêu”. Cánh chim ấy đã bay đi thật xa nhưng nụ cười hiếm hoi và  chất hài hước của ông vẫn ẩn hiện trong những trang sách Viết Về Nước Mỹ và trong lòng anh chị em Việt Bút.

 

Bài viết kính tặng anh Bồ Tùng Ma.

Cầu nguyện hương linh anh bay xa và an lành về cõi vĩnh hằng.

Cali ngày 15 tháng 12 năm 2019

Phùng Annie Kim

 

Chú Thích:

(1) Bài hát “Có Những Niềm Riêng” của Lê Tín Hương.

(2) Tên một cuốn phim “Tự Thú Trước Bình Minh”.   

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
30/12/201922:33:04
Khách
Mấy tuần nay cứ mong có một bài viết tiễn biệt chú Bồ Tùng Mà. Ngóng trông hoài mà chẳng thấy!
Hôm nay bỗng dưng xuất hiện toàn những bài viết chia ly, từ biệt chú!
Xin được cám ơn tất cả các anh chị viết bài nói về chú Bồ Tùng Ma!
Một cách nào đó các anh chị đã nói dùm nỗi lòng của rất nhiều người!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rõ ràng toàn là những đòi hỏi quá đáng và … quá quắt. Ngay đến bác Hồ mà còn không bảo vệ được cả vợ lẫn con, bác Tôn cũng chỉ có mỗi một việc làm là… sửa xe đạp cho nó qua ngày đoạn tháng thì bác Quang biết làm sao hơn và làm gì khác được?
Gia đình chúng tôi đau buồn báo tin cùng thân bằng quyến thuộc và bạn hữu xa gần: Cha, ông nội, ông ngoại, ông cố của chúng tôi là: Ông Lý Văn Cheo Sanh ngày 19 tháng 12 năm 1939 tại Việt Nam. Đã mệnh chung lúc 2:30 sáng ngày 25 tháng 9 năm 2022, nhằm ngày 30 tháng 8 năm Nhâm Dần (ngày giờ Việt Nam) tại Việt Nam, hưởng thọ 83 tuổi.
Dân biểu Liz Cheney (R-Wyo.) nói bà sẽ rời đảng Cộng hòa nếu cựu Tổng thống Donald Trump trở thành ứng cử viên của đảng cho chức tổng thống vào năm 2024. DB Cheney là người đã thua trong cuộc bầu cử sơ bộ của Đảng Cộng hòa ở địa hạt của bà vào tháng 8, từng nói bà sẽ làm "bất cứ điều gì cần thiết" để đảm bảo Trump không nắm quyền một lần nữa.
✱ VOA: Trên cương vị tổng thống, ông Trump đôi khi chia sẻ thông tin, bất kể mức độ nhạy cảm của nó. Ông ngẫu hứng cung cấp thông tin bảo mật cấp độ cao cho bộ trưởng ngoại giao Nga ✱ VOA: Những tài liệu này cần được bảo mật là việc rất nghiêm trọng- đặc biệt là đối với Mar-a-Lago, những khách nước ngoài ở đó - tạo ra một mối đe dọa đến an ninh quốc gia ✱ VOA: John Kelly khởi động một nỗ lực để cố gắng hạn chế những người có quyền tiếp cận ông Trump tại Mar-a-Lago, nhưng nỗ lực này thất bại khi Trump từ chối hợp tác...
Hôm thứ Sáu 23-9 trên tạp chí Project-Syndicate, nhà báo Laurence Tubiana cho rằng không có gì là hay, là tốt một khi châu Âu theo đuổi chính sách đa phương hóa theo tiêu chuẩn hai mặt (double standard) trong cuộc chiến Ukraine, vì cộng đồng Âu còn nhiều vấn đề ưu tiên giải quyết...
Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky đã nói với Telegram hôm thứ Bảy để nói rằng quân Ukraine đã chống cự được "cuộc tấn công toàn diện" của Nga và chiếm lại một phần đáng kể lãnh thổ của nước này, nơi từng do quân đội Nga nắm giữ: “Ukraine cứu người dân ra khỏi sự giam cầm của Nga, cho thấy rằng Kiev đã thay đổi tiến trình của cuộc xung đột và thuyết phục thành công để quân Nga thấy rằng Ukraine sẽ chiến thắng." Trong cuộc phản công tháng này, Ukraine đã tiến vào được hai thị trấn tiếp liệu chính do Nga chiếm đóng ở Kharkiv, Izyum và Kupiansk.
Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal (CA-47) trong tuần này đã đệ trình dự luật nhằm chấm dứt trục xuất một số người gốc tỵ nạn Đông Nam Á đã đến Hoa Kỳ sau các sự kiện như cuộc chiến Việt Nam, chiến dịch diệt chủng của Khmer Đỏ, và cuộc chiến bí mật tại Lào.
40 năm trước, ngày 15 tháng 9 năm 1982, 15,000 ấn bản đầu tiên của nhật báo USA Today được trình làng tại các sạp báo vùng Washington, D.C. Hai tháng sau, số lượng phát hành đạt mức 360,000 tờ tại các thành phố lớn nước Mỹ và chỉ bảy tháng sau khi ra mắt, con số phát hành mỗi ngày của một tờ báo mới toanh trong làng báo Hoa Kỳ lên đến một triệu ấn bản khắp nước Mỹ...
Mới hôm nào, nếu bạn nói với cô ta: ”Em đẹp và đáng yêu như mặt trăng duy nhất trên bầu trời,” tôi chắc rằng cô ta sẽ sung sướng, cảm động. Bất kỳ thứ gì duy nhất đều là một hứa hẹn tốt hơn vĩnh cửu. Mãi mãi yêu một người mà đồng thời yêu nhiều người khác, thì trái tim chứa tình yêu đó như một chung cư. Yêu duy nhất một người mới chứng tỏ căn nhà dù nhỏ hay lớn, chỉ một người sở hữu. Nhưng giờ đây, hình ảnh đó, ý nghĩa đó, không còn nữa, vì khoa học thiên văn đã khám phá ra trong vũ trụ, trên các thiên hà, có cả hàng ngàn mặt trăng khác nhau. Tình yêu đã mất đi cụm từ “mặt trăng duy nhất.” Khoa học tiến bộ ngoài sự hiểu biết của con người, ngoại trừ những ai làm việc và học tập trong lãnh vực này. Khoa học điện tử còn vượt xa hơn nữa, nhưng đa số chúng ta không quan tâm, không tìm hiểu, đến nổi chúng ta bị dòm ngó, theo dõi cả ngày lẫn đêm, mà vẫn tưởng mình đã hành động cẩn thận và giấu kín một số chuyện bí mật.
Ngày 14 tháng 9, 2022, Tổng Giám đốc WHO, Tedros Adhanom Ghebreyesus tuyên bố thế giới chưa bao giờ ở trong tình trạng tốt hơn để chấm dứt đại dịch COVID-19 và kêu gọi các quốc gia tiếp tục nỗ lực chống lại loại virus đã giết chết hơn sáu triệu người. Tuy nhiên, ông nói: “Chúng ta vẫn chưa đến đó”. Đây được xem là nhận xét lạc quan nhất từ cơ quan Liên Hiệp Quốc kể từ khi WHO tuyên bố COVID-19 là tình trạng khẩn cấp quốc tế và gọi virus này là đại dịch vào tháng 3 năm 2020 (VOA).
Ngày 20/9/2022, ngày giỗ của cố Hòa Thượng Thích Mãn Giác (1929-2006), một bậc Cao Tăng đã hiến trọn đời cho lý tưởng phụng sự chánh pháp và dân tộc. Trong nhiều cương vị và trọng nhiệm, cố Hòa Thượng Thích Mãn Giác đã tận tụy đem hết sức mình góp phần xây dựng cho cuộc đời thêm đẹp, Phật Pháp thêm hưng thịnh. Lễ Huy Nhật lần thứ 16 của Hòa Thượng Thích Mãn Giác được tổ chức tại chùa Phổ Đà, thành phố Santa Ana.
Chương trình DACA đã tới lui tại các tòa án kể từ khi nó bắt đầu vào năm 2012. Một luật DACA mới đã được ban hành vào cuối tháng Tám. Ông Biden hy vọng sẽ tiếp tục DACA vì nó bảo vệ những người nhập cư đến Mỹ bất hợp pháp khi còn thơ ấu.
Một câu hỏi phức tạp, gây tranh luận sôi nổi và trở lại Tối Cao Pháp Viện (TCPV) vào mùa thu này: Điều gì sẽ xảy ra khi quyền tự do ngôn luận và quyền công dân xung đột với nhau?
Có một câu hỏi còn bỏ ngỏ cho các chuyên gia và các nghiên cứu gia: Có phải hiện nay có nhiều người Mỹ tin vào các thuyết âm mưu hơn bao giờ hết không? Tốt nghiệp xong bằng Tiến Sĩ Triết Học, Keith Raymond Harris thực hiện một cuộc nghiên cứu về các thuyết âm mưu chỉ ra mối lo ngại rằng việc tập trung vào tìm hiểu bao nhiêu người Mỹ tin tưởng các giả thuyết về âm mưu có thể khiến chúng ta lơ là quên đi những mầm hiểm họa tự các thuyết âm mưu này gieo rắc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.