Tại thời điểm này, bạn là người tham dự vào trong những điều làm cho chúng ta thành con người: kể và tiêu hóa các câu chuyện. Không thể nói khi nào loài người chúng ta bắt đầu kể chuyện cho nhau hay khi chúng ta lần đầu tiên phát triển khả năng sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp không chỉ các khái niệm đơn giản, thực tế mà còn chia sẻ các câu chuyện sống động về sự kiện có thật hoặc tưởng tượng. Nhưng vào 43,900 năm trước, người dân trên đảo Sulawesi tại Nam Dương đã bắt đầu vẽ một vài câu chuyện của họ bằng hình ảnh lên các vách động.
Bức vẽ mới được khám phá tại một hang động xa mô tả cảnh đi săn, và nó là câu chuyện cổ xưa nhất mà đã từng được ghi lại. Và nếu nhà khảo cổ Maxime Aubert của Đại Học Griffith University và các đồng nghiệp của ông là đúng, thì nó có thể cũng là ghi nhận đầu tiên về niềm tin tôn giáo – và là sự hiểu biết đầu tiên của chúng ta vào những gì mà những người tạo ra nghệ thuật trong hang động đã suy nghĩ.
Chiều dài 4.5 mét của bức tường đá, cao 3 mét tính từ nền của phòng trên cao khó với tới của địa điểm được gọi là Liang Bulu’Sipong 4, những con heo rừng và trâu lùn gọi là trân nước đối mặt với nhóm thợ săn lạ trong màu đỏ sẫm. Một bàn tay màu đỏ sẫm tô điểm phía bên trái của bức tranh tường, gần giống như chữ ký của một nghệ sĩ cổ đại. Thông qua một lỗ mở vào bức tường phía đông bắc của hang động, ánh sáng mặt trời tràn vào để chiếu sáng khung cảnh.
Liang Bulu'Sipong 4 là một hang động sống, vẫn đang được định hình lại bởi dòng nước chảy, và các lớp đá đã bắt đầu mọc lên trên bức tranh tại nhiều điểm. Các khoáng chất hình thành các lớp đó bao gồm các dấu vết nhỏ của uranium, theo thời gian phân rã thành thorium-230. Không giống như uranium, thorium không tan trong nước và chỉ có thể xâm nhập vào đá thông qua sự phân rã. Bằng cách đo tỷ lệ uranium-234 so với thorium-230 trong đá, các nhà khảo cổ có thể cho biết gần đây lớp đá hình thành như thế nào.
Các lớp bồi đắp đã tăng chậm trên bức tranh tường săn bắn trong ít nhất 49,300 năm, điều đó có nghĩa là bức tranh có thể còn cũ hơn thế. Điều đó làm cho bức tranh tường Liang Bulu'Sipong 4 trở thành kỷ lục lâu đời nhất (mà chúng ta biết) về một câu chuyện thực. Thoạt nhìn, nó dường như gợi ý một ổ đĩa trò chơi, trong đó mọi người gạt động vật ra khỏi vỏ và lái chúng về phía một nhóm thợ săn với chiếc giáo hoặc vũ khí khác. Nếu Aubert và các đồng nghiệp của mình đúng về điều đó, có nghĩa là ai đó 44,000 năm trước đã tạo ra một bản ghi chép bằng tay về cách họ kiếm sống.
Nhưng câu chuyện cổ xưa nhất từng được ghi lại bởi bàn tay con người có thể là một cái gì đó còn hơn cả một câu chuyện kể về săn bắn. "Một số hoặc tất cả các khía cạnh của hình ảnh này có thể không liên quan đến trải nghiệm của con người trong thế giới thực", theo Aubert và các đồng nghiệp của ông viết. Nhìn gần, những thợ săn nhỏ bé trông không giống người lắm; nhiều người trong số họ có khuôn mặt thon dài kỳ lạ, giống như mõm động vật hoặc mỏ. Một con có đuôi, và con khác có vẻ có mỏ.
Các hình dạng có thể tiêu biểu cho các thợ săn mặc áo da hoặc mặt nạ. Tuy nhiên, Aubert và các đồng nghiệp của ông nói rằng họ trông giống những người biến hình thành động vật hơn: các giống lai giữa người và động vật xuất hiện trong các nền văn hóa trên khắp thế giới, bao gồm các bức tranh 15,500 năm tuổi trong các hang động Lascaux của Pháp và một nhân vật được chạm khắc 40,000 năm tuổi từ Đức.
Dù họ là con người, động vật hay một chút của cả hai, những kẻ đi săn đều phải đối mặt với những con vật có tỷ lệ quái dị hoặc thần thoại. Ở ngoài đời thực, một con bò nước cao khoảng 100cm (39,4 inch) và một con lợn hoang Nam Dương chỉ cao 60cm (23,6 inch). Tuy nhiên, trên bức tường của Liang Bulu'Sipong 4, các sinh vật hiện ra lớn hơn nhiều lần so với những người thợ săn đang chống lại chúng. Nó trông giống như một cảnh trong truyền thuyết, không phải là một ghi nhận khô khan về việc săn bắn của một ngày khác.
Và sự hiện diện của nó cho thấy Liang Bulu'Sipong 4 có thể là một nơi linh thiêng, hoặc ít nhất là quan trọng đối với những người từng sống trong khu vực. Các nhà khảo cổ không tìm thấy dấu vết của các mảnh vụn thông thường trong cuộc sống của con người, các dụng cụ bằng đá, xương bị vứt bỏ và nấu lửa -- ở bất cứ nơi nào trong hang động hoặc trong căn phòng lớn hơn nhiều bên dưới nó. Điều đó không có gì lạ: Liang Bulu'Sipong 4 được đặt trong một vách đá cao 20 mét so với đáy thung lũng và người ta không chỉ đơn giản là đi bộ vào được.
"Muốn vào được đó đòi hỏi phải trèo lên, và đây không phải là một nơi nghề nghiệp," theo Aubert nói với Ars. "Vì vậy, mọi người đã đi vào đó vì một lý do khác."