Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Quốc Thái

06/04/201800:05:00(Xem: 3534)
FullSizeRender (3)
Nguyễn Quốc Thái


Todo Passa


Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới
Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa
qua bến bờ lau sậy
Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang

Ngày đầu năm gió quất vào mặt lời cỏ úa
Những nhịp buồn thôi thúc tôi
ngợi ca ngày thứ Năm thần thánh
Vang vọng trong sa mạc huyền hoặc
Những hạt máu xây xát trôi ngược về tim
Trong nhịp trống Todo Passa
bập bùng đêm tháng Chạp

Và nàng mỉm cười
như chiếc cánh gẫy của con chim câu
Bên tách cà phê ngoài cửa sổ.

I. 2018
Saigon


****


Thơ Từ Vực Thẳm

Biển quăng quật vào bờ những con sóng phẫn nộ
Bờ bãi quặn đau mùi cá chết
Những kè đá đanh mặt vì nhục nhã
Tự do cạn kiệt hy vọng với đôi mắt thâm quầng
Đọng chát những giọt lệ dự báo

Những đập nước trơ tráo như khối u ác tính
Chúng băm xẻ quê hương
Cát bãi vắng đã bị lột sạch
Cát đáy sông sông đang bị hút ngày đêm
Cát đi đâu và sông về đâu
Cửu Long héo úa mùa nước nổi
Những bông điên điển gầy guộc
Dật dờ bất lực
Tiếng bìm bịp ven sông quẫy đạp
Bờ lịch sử sạt lở

Thế kỷ Hai Mươi, Hai Mốt,
Rồi thế kỷ nào nữa
Những đợi chờ vô vọng

Em gục đầu lên vai anh bật khóc
Ôi dòng sông đang đổi màu của ta

VII. 2016

****

Tự Do và Em

Của Hiền
Của Bi và Na


Tôi xô tôi ngã chúi đầu vào mơ ước
Mặt xây xát những dặn dò của mẹ
Mỗi câu thơ khắc khoải như tiếng cười gượng
Rơi xuống em bật lên tiếng kêu rực rỡ
Hạnh phúc lỗ chỗ vết hy vọng
Nước mắt không nói với tôi lời nào khi nhỏ xuống
Nỗi đau âm vang niềm hoài nghi đỏ
Sài Gòn trống trơn những hẹn hò
Và mùa mưa kéo dài vệt tưởng nhớ xơ xác
Những khát vọng mỏi mệt dập dềnh trên thời gian đơn điệu

Tự do bị tước đoạt thô bạo diêm dúa
Ly cà phê buổi sáng hấp hối giữa bạn bè còn mất
Câu thơ như tiếng dương cầm gầy yếu
Rơi vỡ câu chuyện của chúng ta
Đã bao lần núm vú ấm hồng của Tự Do
chao lượn trong môi tôi

Như chú cá bảy màu nhỏ xinh
tìm giệt những con cung quăng vô cảm
Và con muỗi vằn cộng sản bị triệt sản
bởi những cú táp của yêu thương

Quê nhà buồn thảm với những đay nghiến châm chọc
Trong bóng tối đầm đìa kỷ niệm
Tự Do – cám ơn em,
những vô vọng nối tiếp nhau đã cho tôi khôn lớn
Tôi nhìn thấy tôi ngơ ngác ngoài bìa rừng
Giữa đám lá rụng lẻ loi chùm mugnet.

Nụ hôn vội như cơn bão cát lùa vào thành phố
Đôi mắt cay xè ứa giọt lệ chống đỡ yếu ớt
Những mỉa mai xé nát tôi quăng vào siêu thị
Với lãi xuất thấp đến tội nghiệp
Lạc giữa muôn trùng vây,

Ngày cuối năm về tựa lưng vào linh hồn mẹ
Nỗi đau khước từ người ấy đau chung với tôi.

V-XI. 2017
Roma - Santa Ana


****

Ngày Về Mừng Tuổi Mẹ

Đọc lại thơ từ Tết Mậu Thân


Nhà đây rồi mẹ trốn ở đâu
Trưa vàng khô thõng tay buồn rầu
Mùa xuân ngơ ngác trên rầm bếp
Người ngược xuôi xốc xếch thương yêu

Thưa mẹ trên đường về nhà ta
Con thấy bao nhiêu người vội chết
Người chết như than, người chết co quắp
Người cụt tay và người bẹp đầu

Tháng Giêng cỏ non như nước mắt
Đạn nổ ngoài đường đạn nổ trong tim
Súng trên tay anh súng trên tay em
Năm mới rồi ta mừng nhau máu đỏ!

Mẹ ơi mặt trời đã bỏ chúng ta
Đêm than đá ngày than đá mắt than đá
Ôi em thơ môi mím mắt dại khờ
Tay run đỡ tiếng rít răng hau háu

Mùa xuân mở tươi từng dây máu đỏ
Máu cha máu mẹ máu chị máu anh
Máu đầy xoong canh máu đầy nồi cơm
Đấy, anh em dùng cho no mộng ước

Mẹ ơi bây giờ mẹ trốn ở đâu
Mẹ gặp gốc cây cửa sổ mái lầu
Mẹ gặp người đi kẻ lại
Tay khẳng khiu nhớ giơ khỏi đầu

Con len lỏi về đây mừng tuổi mẹ
Ánh sáng thiu đen trên những cột đèn
Mùa xuân bứng mất từng chân trẻ em
Cây thơm lộc nôn nao chùm thịt tím

Đạn nổ ngoài đường đạn nổ trong tim
Mẹ ơi bây giờ mẹ trốn ở đâu?

Trích tạp chí Đất Nước,
Tháng Tư, Sài Gòn 1968


Nguyễn Quốc Thái

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong quá trình nhiều thập niên giảng dạy võ học và võ thuật, chúng tôi có sưu khảo, nghiên cứu nhiều môn võ Á châu và Thế giới để tìm hiểu, so sánh, chắt lọc tinh hoa nhằm nâng cao, canh tân cải tiến và hiện đại hóa một số kỹ năng võ thuật Việt Nam cho kịp đà tiến triển của võ học thế giới.
Hoan đặt chiếc ly không xuống mặt bàn ngổn ngang vỏ chai.
Nhiều người đã từng sống ở Miền Nam trước 1975 đồng ý với nhau rằng, chỉ cần nghe bài hát Ly Rượu Mừng của nhạc sĩ Phạm Đình Chương là đã thấy tết đến, xuân về.
Đã có những niềm tin rồi không màng nói đến Lặng thinh môi thở khô cằn
Tôi còn nhớ, chị tên Yến. Chị có một mái tóc dài chấm eo. Eo chị rất nhỏ, vóc dáng mảnh mai, xinh đẹp. Chị mang dòng máu nửa Hoa nửa Việt, ở đâu tuốt chợ lớn, đến nhà tôi mướn một góc mặt tiền để bán bánh ngọt.
Loài chó đã kết nghĩa từ lâu đời với con người khắp thế giới, trong đó có Việt tộc: di chỉ khảo cổ và truyền thuyết dân gian chứng minh dồi dào điều đó.
Truyện đăng trên tờ Sáng Tạo, số báo xuân Mậu Tuất 1958 đúng 60 năm trước.
Nhà văn Cung Tích Biền tên thật Trần Ngọc Thao, sinh năm 1937 tại Thăng Bình, Quảng Nam. Từ 1970 là giảng viên Trường Sĩ Quan Hành Chánh Sài Gòn. Ông giải ngũ năm 1973 với cấp bậc Đại úy. Sau đó làm Giáo Sư Thỉnh Giảng Viện Đại Học Cộng Đồng Quảng Đà, Đà Nẵng.
Bài thơ xuôi này được sáng tác trong lớp học làm thơ tài trợ bởi học bổng cộng đồng Jenny McKean Moore của đại học George Washington, Hoa Thịnh Đốn. Tôi nộp đơn và may mắn được tuyển chọn vào lớp này cùng với 14 thí sinh khác.
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.