Nguyên Sa
Trần Bích Lan
Ngày sinh: 1 tháng Ba, 1932
Hà Nội, Việt Nam
Ngày mất: 18 tháng Tư, 1998
California, Hoa Kỳ
Trước 1975 tại Sài Gòn:
Chủ nhiệm tạp chí Hiện Đại
Đồng chủ nhiệm tạp chí Nhà Văn
Nhà giáo dạy Triết
Sau tháng Tư 1975
An cư tại Irvine, California
[sau năm tại Pháp]
Tác phẩm:
Thơ Nguyên Sa Toàn Tập
Tiểu thuyết: Giấc Mơ I, II, III.
Vài Ngày ở Chung Sự Vụ
. . .
Mùa Xuân
Rồi thì vô tận đưa lên một ngón tay,
Mọc trên bàn tay,
Gắn chặt vào cánh tay cần trục,
Gõ lên mặt phẳng vô tận,
Gõ mãi. Gõ mãi, Cho tới khi em
Mở cửa
Và mỉm cười.
Rồi thì tuổi thơ đưa ra ngón tay bằng lưỡi câu
Gắn chặt bàn tay trùng điệp lóng tre
Chằng chịt giây cước trắng tinh
Móc lên. Móc lên
Móc lên vút cao
Cả cái mũ, lẫn mảng tóc bướng bỉnh,
Cả cái đầu.
Và cái miệng cười khoái trá.
****
Mưa
Thời gian thế nào cũng trở lại,
Tình yêu thế nào cũng trở lại,
Như mưa rơi từ trời xuống đã lâu rồi.
Sẽ tới ngày tháng của những cơn mưa khởi đi từ trái đất,
Mưa những cành hoa nhỏ, Mưa những thân cây lớn
Mưa những ngôi nhà đứng một mình trên cánh đồng cỏ
Mưa những ngôi nhà chọc trời đưa tay lên vẫy gọi nhau
trên đại lộ số 5,
Mưa những lá thư, mưa những tấm hình, những con búp
bê và những chiếc kẹp tóc,
Em cười khúc khích chỉ tay vào những giọt mưa,
Giọt mưa đàn bò và những cọng rơm, giọt mưa cá tung
tăng, mưa biển xanh và những giọt sao chìm dưới đáy,
Em cười khúc khích đưa tay vớt mấy giọt lá phong,
Anh cười theo em,
Cùng khắp những giọt mưa nắm tay nhau,
Rơi nhẹ nhàng trên những đám mây tuổi nhỏ.
****
Thơ Phổ Nhạc
Tôi đã làm xong bài thơ để phổ nhạc,
Nhưng bài nhạc chưa tới,
Đến khi nó tới,
Bài thơ nhất định bỏ đi,
Nó chuẩn bị lên đường
lúc em bắt đầu gõ cửa,
Tôi dỗ dành nó một chập,
Tôi đóng vai trò người tình đau khổ,
Nó vẫn bỏ đi,
Tôi đi ra phía trước,
Em cũng đã bỏ đi,
Chỉ còn cánh tay và bàn tay,
Dính chặt trên cánh cửa.
****
Tiễn Bạn
Ngọn đèn chiếu xuống bức tranh
Cầm lên Hà Nội thấy đình miếu xưa
Tiễn nhau nhớ Tháng Giêng, mưa
Sông Hồng nước động bóng chưa nhập hình
Tiễn anh linh hiển u linh
Cấu vào da thịt thấy mình bỏ đi.
Thơ tiễn Mai Thảo
****
Sợi Tóc
Nằm chơi ở cánh rừng này
Chưa thiên thu cũng đã đầy cỏ hoang
Xin em một sợi tóc vàng
Làm hoa khởi sự cho ngàn kiếp sau
Biết đâu thảo mộc bớt đau
Biết đâu có tiếng kinh cầui dâng lên.
Thơ đề mộ chí