Mai Thảo
Nguyễn Đăng Quí, Sinh ngày 8 Tháng Sáu, 1927
Hải Hậu, Nam Định, Việt Nam
Mất ngày 10 Tháng Một, 1998
San ta Ana, California, Hoa Kỳ.
Saigon, trước 1975
Chủ nhiệm Tạp chí Sáng Tạo,
Chủ bút Tạp chí Văn
Tác phẩm đầu tay:
Đêm Giã Từ Hà Nội
. . .
California, từ 1978
Vượt biển, định cư tại Mỹ
1982-1996, Chủ nhiệm tạp chí Văn
Tập thơ duy nhất:
Ta Thấy Hình Ta Những Miếu Đền.
****
Bỗng Việt Nam
nước giếng khơi từ đáy thẳm mang lên
nuôi dưỡng những cuộc đời thả nổi
mặc cát đảo nghìn năm gió thổi
bỗng việt nam từ một dấu chân người.
Vượt biển tới đảo, 1977.
Con đường thẳng tắp con đường cụt
Đã vậy từ xưa cái nghĩa đường
Phải triệu khúc quanh nghìn ngả rẽ
Mới là tâm cảnh đến mười phương
Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta
Chế lấy mây và gây lấy nắng
Chế lấy, đừng vay mượn đất trời
Để khi nhật nguyệt đều xa vắng
Đầu thềm vẫn có ánh trăng rơi
Em đã hoang đường từ cổ đại
Anh cũng thần tiên tự xuống đời
Đôi ta một lứa đôi tài tử
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi ngôi
Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
Tâm em là Bụt tâm anh Phật
Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương.
Một Mình
Ngồi tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng người: kia, uống cái chi đây?
Uống ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và một bình đêm rót rất đầy.
Không Tiếng
Sớm ra đi sớm hoa không biết
Đêm trở về đêm cành không hay
Vầng trăng đôi lúc tìm ra dấu
Nơi góc tường in cái bóng gầy
Không Hiểu
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi.
Thơ đề mộ chí
Mai Thảo