Hôm nay,  

Dân Chủ, Phát Triển Và Hội Nhập

24/04/200600:00:00(Xem: 2850)

Ngày nay, khoa học kinh tế đã giúp thế giới tránh được sự khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như đã xảy ra cách đây hơn bảy mươi năm mà tầm ảnh hưởng đã bao trùm khắp thế giới. Thế nhưng, không ai có thể quả quyết chỉ có khoa học kinh tế đủ khả năng giải quyết thoả đáng vấn đề tăng trưởng và phát triển cho một quốc gia. Phải chăng đó là lý do tại sao những nhà kinh tế học tỏ ra quan tâm nhiều đến những định chế lương hảo và một chế độ chánh trị tốt nhứt" Chủ yếu đạt hiệu quả kinh tế cao vẫn là thị trường phải được tự do và quyền tư hữu phải được bảo đảm, mà chế độ chánh trị lý tưởng là chế độ cho phép đạt được những mục tiêu ấy. Và một chế độ chánh trị theo dân chủ tự do vẫn là một chế độ lý tưởng hơn hết.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

l.- DÂN CHỦ VÀ DÂN CHỦ NÀO"

 

Ai cũng nói Dân chủ nhưng hiểu Dân chủ, về cơ bản, vẫn chưa có được sự đồng thuận giữa những người nói về dân chủ. Nhưng khi hỏi Việt <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Namngày nay cần phải có dân chủ không" Chắc chắn sẽ có đông đảo người Việt Namở trong và ngoài nước trả lời là "cần phải có dân chủ". Và phải có dân chủ ngay.

 

Nhìn lại lịch sử, từ khi chưa mất độc lập, sau khi độc lập mất, từ sau khi bị chia đôi năm 1954 và sau khi miền Nam bị cộng sản chiếm năm 1975, Việt Nam chưa bao giờ có được một chế độ dân chủ thật sự. Nói thế không có nghĩa là người dân Việt Nam trong quá khứ, trước khi cộng sản đến, đã không có những cơ hội hưởng được những phúc lợi về vật chất và tinh thần mà ngày nay người ta gọi đó là quyền về con người và, có những cơ hội tham gia việc nước mà ngày nay người ta gọi đó là quyền chánh trị.

 

Quyền về con người và quyền tham gia việc nước mà người dân ở Việt Namngày xưa hưởng được còn là những thứ quyền tiêu cực vì những giá trị ấy chỉ thể hiện dưới dạng văn hóa.

 

Ngày mai này, Việt Namcó được một chế độ Dân chủ Tự do thì cũng không gì khác hơn là những giá trị văn hoá ấy được thể chế hóa, tức ý muốn nói một chế độ dân chủ ở VIệt Namlà điều hoàn toàn phù hợp với truyền thống dân tộc.

 

Như đã nói, vì Việt Nam vẫn chưa có được một chế độ dân chủ thật sự nên ngày mai này khi muốn xây dựng cho mình một chế độ dân chủ, tưởng chúng ta nên tìm học hỏi những kinh nghiệm lịch sử của các nền dân chủ Tây phương và Huê kỳ để giúp chúng ta hiểu rõ hơn những vấn đề sẽ đặt ra cho xứ sở chúng ta và giúp chúng ta chủ động hơn trong việc giải quyết vấn đề, vì các nền dân chủ ấy giúp chúng ta thấu hiểu được ba ý niệm cơ bản để làm nền tảng xây dựng Việt Nam ngày mai này. Ba ý niệm cơ bản ấy là những quyền bất khả nhượng, chủ quyền và dân chủ.

 

Những quyền bất khả nhượng là những quyền tự nhiên của con người mà mọi Nhà nước không thể tước đoạt của chúng ta và cũng không thể ban phát cho chúng ta, bởi những quyền ấy vốn là sở hữu của chúng ta. Đó là quyền an ninh thân thể, quyền tự do tinh thần và quyền chống lại áp bức của Nhà nước.

 

Các dân tộc Anh, Mỹ, Pháp đã nhơn danh những quyền này để làm những cuộc cách mạng của họ.

 

Chủ quyền quốc gia thuộc toàn dân, nghĩa là người dân tự mình cai trị chính mình.

 

Dân chủ là sự cai trị bởi dân và vì dân. Dân chủ không phải được định nghĩa bởi nguồn gốc quyền lực, mà do dân chúng bị cai trị có kiểm soát được thường xuyên và hữu hiệu người cầm quyền cai trị mình hay không.

 

Dân chủ như vậy không gì khác hơn là những định chế do chính người dân thiết lập ra để thực hiện an ninh trong xã hội và bảo vệ cho họ những quyền tự do căn bản, tức là những quyền bất khả nhượng và chủ quyền quốc gia. Trong một chế độ dân chủ, Nhà nước chỉ là một tập hợp những định chế do người dân sáng tạo. Do đó, Nhà nước dân chủ còn được gọi là Nhà nước - Định chế (État - Institution). Quyền lực cho phép Nhà nước hành sử chức năng của mình mà không cho phép Nhà nước có quyền đứng trên xã hội. Bởi trong chế độ dân chủ chỉ có luật pháp biểu thị chủ quyền quốc gia, nên nhờ đó mà nhơn phẩm con người mới được luật pháp bảo vệ, xã hội mới có công lý.

 

Về phía người cộng sản, họ cũng nói dân chủ. Họ vẫn lớn tiếng đề cao dân chủ của họ là ưu việt và không tiếc lời công kích các nền dân chủ ở Tây phương và Huê kỳ là không thật sự dân chủ, bởi đó chỉ là những chế độ công cụ nhằm bảo vệ quyền lợi của một thiểu số tư sản mà thôi. Dân chủ mà người cộng sản đề cao và theo đuổi là dân chủ xã hội chủ nghĩa. Ở Việt Namngày nay, đảng cộng sản Hànội đang thực thi chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa trên cả nước từ sau khi cướp được trọn vẹn chánh quyền.

 

Theo người cộng sản thì dân chủ xã hội chủ nghĩa là một nền dân chủ mang "bản chất giai cấp công nhơn, do đảng cộng sản lãnh đạo để thực hiện quyền làm chủ của nhơn dân lao động trên cơ sở chủ nghĩa xã hội" sau khi cướp được chánh quyền.

 

Khi nói đến dân chủ xã hội chủ nghĩa thì, về phương diện hoạt động và thể chế, dân chủ phải có quan hệ hữu cơ, gắn liền với tập trung, để "chế độ dân chủ kết hợp chặt chẽ với chế độ tập trung". Từ mối liên hệ này, tập trung dân chủ trở thành một nguyên tắc, một đòi hỏi tất yếu trong thể chế của chủ nghĩa xã hội. Nguyên tắc tập trung dân chủ đảm bảo cho đảng cộng sản có sức mạnh thống nhứt về tư tưởng, chánh trị và tổ chức để khẳng định đó là đảng cầm quyền, tập trung vào tay đảng trọn vẹn quyền lực quốc gia để thực hiện một chế độ cai trị đất nước toàn diện và triệt để. Thông qua tập trung mà chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa được giữ vững và trở thành mục đích của chế độ. Không gắn liền với tập trung thì dân chủ xã hội chủ nghĩa không có sức mạnh thực tế trong hành động.

 

Như vậy dân chủ xã hội chủ nghĩa với cơ chế tập trung không gì khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị (mà người cộng sản gọi đó là dân chủ xã hội chủ nghĩa – xin nhắc lại, với cộng sản, chỉ có một thứ là tập trung dân chủ, chớ không có dân chủ tập trung như có người hiểu sai lạc). Trên thực tế, chế độ dân chủ xã hội chủ nghĩa luôn luôn dẫn đến những thảm trạng cho đất nước do chế độ này cai trị: kinh tế thì tụt hậu, xã hội thì nghèo đói, dân chúng thì bị đàn áp, trù dập, đạo đức thì suy đồi. Mọi giá trị tinh thần đều bị chế độ xã hội chủ nghĩa phá hủy. Việt Namlà một trường hợp điển hình.

 

Muốn chấm dứt thảm trạng xã hội chủ nghĩa thì phải từ bỏ dân chủ xã hội chủ nghĩa và thay thế nó bằng một chế độ dân chủ tự do. Bởi dân chủ là điều kiện để thiết lập một xã hội công bằng, là yếu tố cần thiết để phát triển kinh tế quốc gia. Trong lịch sử nhơn loại chưa bao giờ có một nước dân chủ tự do mà nghèo đói kéo dài (lời khẳng định của giáo sư A. Sen, kinh tế gia, giải Nobel)

 

II.- PHÁT TRIỂN ĐẤT NƯỚC.-

 

Có người vẫn cho rằng "chế độ chánh trị lý tưởng" không nhứt thiết phải là một chế độ dân chủ, bởi chế độ dân chủ có khi không tránh khỏi những bất lợi cho phát triển kinh tế. Thật vậy, trong một chế độ dân chủ như chúng ta thường thấy, phe cầm quyền bị bắt buộc phải tuân thủ theo xu hướng cử tri đa số thi hành những chương trình xã hội là ưu tiên, đem tái phân phối lợi nhuận của kẻ giàu cho người nghèo, điều này sẽ gây nhiều trở ngại cho việc thực thi chánh sách phát triển kinh tế quốc gia mà mục tiêu hiệu quả kinh tế là chủ yếu. Trái lại, trên nguyên tắc, không có gì ngăn cản một chế độ không dân chủ vẫn có thể duy trì tự do kinh tế và quyền tư hữu. Một nhà cai trị độc tài không nhất thiết bị bắt buộc phải theo chủ trương kinh tế tập trung. Ở khu vực Đông Nam Á, những người theo lập luận này thường dẫn chứng Nam Hàn, Đài Loan, Singapour như những trường hợp điển hình.

 

Nhưng ở đây không phải là những chế độ độc tài đảng trị theo kiểu cộng sản, nên kinh tế phát triển và xã hội mở mang do sự cai trị độc tài vẫn phải tôn trọng cái lô – gíc "tự do kinh tế và quyền tư hữu được bảo đảm"; trái lại, điều này bị triệt tiêu ở chế độ cộng sản, như ở Việt Nam ngày nay.

 

Tuy các quốc gia trên đây có thành công thực hiện được phát triển kinh tế, nhưng trong một thời gian, cũng phải chuyển đổi qua chế độ dân chủ. Bởi chỉ có chế độ dân chủ mới có được sự chọn lựa rộng rãi những chánh sách kinh tế khả thi, tránh không bị dẫn đến những kết quả cực đoan. Những định chế cho phép người dân tham gia chánh trị, làm cho họ có tiếng nói mạnh dạn phê phán nhà cầm quyền, nên thường tránh được những mâu thuẫn xung đột xã hội. Sau cùng, trong chế độ dân chủ, không thể loại bỏ lực lượng thiểu số - tức thua cuộc về chánh trị - ra khỏi những chương trình kinh tế xã hội. Do đó, các thành phần dân chúng tự nhận thấy có trách nhiệm phải hợp tác với nhà cầm quyền trong những chương trình phát triển kinh tế và xã hội.

 

Như vậy, về mặt phúc lợi quốc gia, sự ưu việt của dân chủ là hiển nhiên, và dân chủ về lâu về dài sẽ giúp nền kinh tế đạt những thành tựu ngoạn mục.

 

Nói rõ hơn, một sự hợp tác tối ưu giữa các thành phần xã hội, một tình trạng tranh chấp xã hội tối thiểu, cả hai yếu tố này dĩ nhiên sẽ dẫn đến một hiệu quả kinh tế phi thường và bền vững cho đất nước.

 

Nhà cầm quyền ở Hànội có xu hướng đi theo lý thuyết "độc tài chánh trị không nhứt thiết bị bắt buộc phải làm kinh tế tập trung" khi họ cho ban hành chánh sách "kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa".

 

Ngày nay, Hànội đang phải đối phó với các vấn đề kinh tế, trở thành mối lo âu lớn do cái đuôi "định hướng xã hội chủ nghĩa" của họ gây ra: đầu tư có gia tăng nhưng tỷ lệ đầu người trên GDP thấp, hiệu quả đầu tư kém và cơ cấu đầu tư bất hợp lý. Những dự án đầu tư lớn đều thiếu tính hiệu quả. Còn các chương trình đầu tư trong các ngành sẽ thay thế hàng nhập cảng thì hàng hoá sản xuất không đủ sức cạnh tranh trên thị trường. Trong gần đây, sự thất bại của các dự án này sẽ là gánh nặng nghiêm trọng cho hệ thống ngân hàng Việt Nam.

 

Hànội phải chấp nhận cải tổ đường lối kinh tế, nhưng cho đến nay các cải tổ chỉ nhằm giải quyết một số khó khăn trước mắt chớ không nhằm đưa ra một chánh sách cơ bản và rốt ráo. Về chánh sách đã như vậy, luật pháp có sửa đổi khá hơn, tiến bộ hơn, nhưng việc áp dụng lại vô cùng thảm hại, bởi Việt Nam làm kinh tế không có được "con người kinh tế", và làm chánh trị lại không có "con người chánh trị"! Nên hiểu «du kích và đặc công» không thể làm kinh tế và chánh trị được ở Việt Namngày nay!

 

Để giải quyết tình trạng kinh tế Việt Nam tụt hậu từ 20 – 25 năm so với Thái Lan, tưởng không có gì khác hơn là phải dứt khoát về lý luận, tức Việt Nam phải mạnh dạn vứt bỏ cái đuôi "định hướng xã hội chủ nghĩa" mà dấn thân hẵn vào kinh tế thị trường với những định chế khoa học của nó. Nhà cầm quyền phải bỏ ưu tiên dành cho doanh nghiệp Nhà nước, dẹp bỏ hẳn những doanh nghiệp Nhà nước thua lỗ và đặt lại đúng mức vai trò kinh tế của khu vực tư cũng như khả năng kinh tế của tư doanh mà thành tựu đã nâng cao uy tín Việt Nam trong thời gian qua. Dứt bỏ được cái đuôi "định hướng xã hội chủ nghĩa" chẳng những thật sự đưa Việt Namvào con đường phát triển vững mạnh mà còn giải quyết được một phần lớn tệ nạn tham nhũng. Tiếp theo, nhà cầm quyền Hànội từ bỏ luôn dân chủ xã hội chủ nghĩa thì quốc nạn tham nhũng nhiên hậu sẽ không thể tồn tại được nữa.

 

Về chiến lược phát triển, Việt Namcần phải cải tổ hai ngành giáo dục và y tế để giải quyết cho Việt Namcó một lực lượng sản xuất hùng hậu. Bởi thành phần trẻ ở Việt Namchiếm hơn 50% dân số. Nếu họ được chăm sóc sức khoẻ và giáo dục chỉ theo tiêu chuẩn hiểu biết khoa học, bỏ hẳn ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, thì trong một thời gian ngắn, Việt Nammới có khả năng làm giảm bớt khoảng cách tụt hậu hiện tại. Bởi sự hiểu biết nâng cao hiệu quả lao động rất nhiều về lượng mà cả về phẩm. Y tế và giáo dục là sức mạnh của phát triển vừa là yếu tố cải thiện và xây dựng môi trường lành mạnh cho một chiến lược phát triển bền vững thành công.

 

Để đưa Việt Namđi vào hướng này, nhà cầm quyền chỉ cần đặt trọng tâm vào việc xác định mục tiêu phát triển cho thời gian tới là chủ yếu. Việc thực hiện mục tiêu giao phần lớn cho khu vực tư.

 

Phải nhìn thẳng thực tế là khu vực Nhà nước trong hoạt động kinh tế, xã hội và giáo dục từ những ngày đầu của chế độ xã hội chủ nghĩa đến nay, bao giờ cũng ì ạch, lãng phí và không có hiệu quả. Ngoài ra, ở Việt Namcòn có thêm một tệ nạn tham nhũng khác nữa vô cùng khủng khiếp cần phải được thanh toán ngay để thực thi chánh sách phát triển, đó là vấn đề tài chánh của đảng cộng sản.

 

Vấn đề này cần phải được bạch hoá và định chế hoá. Phải chấm dứt ngay tình trạng tài chánh của đảng không ai có quyền biết tới, kể cả Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhứt.

 

III.- HỘI NHẬP.-

 

Từ năm 1986, để tránh Việt Namrơi xuống vực thẩm xã hội chủ nghĩa, Hànội đã phải chấp nhận đưa Việt Namvào hướng nền kinh tế thị trường. Quyền làm ăn sinh sống của tư nhơn từng bước được thừa nhận. Sự thay đổi này đã giúp Việt Namđạt được nhiều thành tựu về tăng trưởng kinh tế và hội nhập kinh tế thế giới. Tuy Việt Nam đạt được 410 mỹ kim/đầu người (năm 2002, nay 520mỹ kim/đầu người, theo ngân hàng thế giới) nhờ chánh sách mở cửa kinh tế, nhưng Việt Nam vẫn còn là một trong những nước nghèo nhứt thế giới.

 

Về mặt hội nhập, năm 1995, Viêt Nambình thường hoá quan hệ ngoại giao với Huê kỳ. Qua năm sau, Việt Namđược gia nhập ASEAN và đến năm 1998, Việt Namgia nhập APEC. Liền sau khi thiết lập được ngoại giao với Huê kỳ, Việt Nam lập tức làm thủ tục xin gia nhập WTO và ký kết, thương thuyết để ký nhiều Hiệp định Thương mại với các nước trên thế giới như Canada, Tây Ban Nha, Liên hiệp Âu châu. Quan trọng hơn hết trên tiến trình hội nhập này là năm 2000, Việt Namđã ký kết Hiệp ước thương mại song phương với Huê kỳ (BTA).

 

Như vậy, từ năm 1986, nhờ chánh sách giảm bớt tính xã hội chủ nghĩa trong kinh tế mà Việt Namđã đạt được nhiều thành quả khả quan về kinh tế và phát triển quốc gia: kinh tế tăng trưởng đều 8%, mức nghèo khó giảm thiểu quan trọng. Về mậu dịch quốc tế, Việt Namcũng thu hoạch được những bước tiến đáng khuyến khích.

 

Giờ đây, trọng tâm của Việt Namtrên chặng đường hội nhập là gia nhập WTO trong năm tới (2006). Đến cuối năm 2003, tiểu ban của WTO đăc trách về vấn đề hội nhập của Viêt Namđã họp bảy kỳ để cứu xét hồ sơ, như xem xét cơ chế thương mại, canh nông, quan thuế và biện pháp cải cách thị trường của Việt Nam. Hai điểm chính để WTO dựa trên đó làm việc và quyết định là qui chế tối huệ quốc và qui chế công dân.

 

Qui chế tối huệ quốc đòi hỏi các quốc gia thành viên phải được đối xử bình đẳng. Còn qui chế công dân bảo đảm công dân các nước thành viên phải được đối xử bình đẳng như nhau về quyền làm ăn. Như vậy, người Việt Namở hải ngoại về Việt Namlàm ăn phải được đối xử bình đẳng với người ngoại quốc tại Việt Namvá cả người Việt Namtại Việt Nam.

 

Gia nhập WTO sẽ giúp Việt Nambảo vệ quyền lợi của mình trong nền kinh tế toàn cầu ngày nay, nên Việt Namđã bắt đầu tuân thủ những biện pháp cải tổ kinh tế thị trường theo đòi hỏi của thủ tục gia nhập.

 

Nếu thật sự Việt Nam muốn đạt mục tiêu phát triển để tránh cho đất nước tình trạng nghèo đói thì Việt Nam, trong những ngày tới, phải trở thành thành viên chánh thức của WTO và thật sự cải thiện đặc tính trong mối quan hệ với các tổ chức địa phương như ASEAN, APEC.

 

Tuy nhiên, hội nhập không phải là sức mạnh vạn năng, phi thường, đưa ngay Việt Namtrở thành nước giàu mạnh. Hội nhập chỉ là cơ hội, là điều kiện để phát triển. Quan trọng là sau khi hội nhập, Việt Namphải nghiêm chỉnh thực thi một cuộc cải cách thật sự về kinh tế và cả về chánh trị nữa. Có như thế thì với một chế độ dân chủ pháp trị và một nền kinh tế thị trường trong định chế quốc tế, Việt Nammới sớm đạt được sự phát triển mạnh và bền vững được.

 

Ngoài ra, với tư thế một nước phát triển, Việt Namcòn cần phải tạo cho mình một thế địa lý chánh trị tự lập trong thế chiến lược vùng Đông Á ổn định.

 

Nền dân chủ pháp trị và sự phát triển bền vững sẽ đem lại cho Viêt Nam một sức mạnh để có thể chủ động hữu hiệu trong mọi tình huống, nhứt là đối phó với những thử thách từ bên ngoài về áp lực kinh tế và cả về an ninh lãnh thổ.

 

Đối với Việt Nam, trong hoàn cảnh lịch sử đặc biệt và phức tạp của đất nước, hội nhập còn mang thêm một ý nghĩa khác hơn, đó là nhà cầm quyền Hànội phải dọn mình, trước tiên, để hội nhập với nhơn dân trong nước và với khối người Việt hải ngoại.

 

Xưa nay, chế độ cộng sản muốn tồn tại như kẻ chiến thắng và đứng trên nhơn dân, nên lúc nào cũng tạo ra mâu thuẫn xung đột xã hội.

 

Giờ đây, người cộng sản nên thật sự hội nhập với toàn dân, tức sống cùng với nhơn dân, không cần những mâu thuẫn để tồn tại nữa. Mà hội nhập không gì khác hơn là hòa giải dân tộc trên cơ sở công bình xã hội.

 

Hãy ý thức hội nhập với nhơn dân trong và ngoài nước là sức mạnh vạn năng giúp Việt Namhội nhập thành công, hài hòa với thế giới.

 

NGUYỄN VĂN TRẦN

 

Ghi chú:

 

- Le Monde, 3/11/2003

 

- Việt Nam cần đổi mới thật sự, Võ nhơn Trí, Đông Á xuất bản (Vancouver, Canada, 2003)

 

- Đánh thức con rồng ngủ quên, Phạm đỗ Chí, Nguyễn quốc Khải, … Trẻ xuất bản, Saigon, 2002.

 

- La démocratie et le marché, J.P. Fitoussi, Paris.

 

- Vietnam, le chagrin de la paix, Alain S. de Sacy, Paris, 2002.

 

- Asie du Sud-Est: enjeu régional ou enjeu mondial" Hugnes Tertrais, Paris, 2002.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bối cảnh chính quyền Trump đẩy mạnh chiến dịch loại bỏ các chương trình Đa dạng, Bình đẳng và Hòa nhập (DEI), vai trò của phụ nữ trong lịch sử không chỉ là một chủ đề cần được khai thác mà còn là một chiến trường tranh đấu cho công lý và sự công nhận. Bất chấp sự ghi nhận hạn chế và thường xuyên bị lu mờ trong các tài liệu lịch sử, phụ nữ đã và đang đóng góp không thể phủ nhận vào dòng chảy của lịch sử thế giới. Các nhà sử học nữ, dẫu số lượng không nhiều và thường bị đánh giá thấp trong giới học thuật truyền thống, đã không ngừng nỗ lực nghiên cứu và đưa ra ánh sáng những câu chuyện về phụ nữ, từ đó mở rộng khung nhìn lịch sử và khẳng định vai trò của mình trong xã hội. Tháng Lịch sử Phụ nữ diễn ra vào tháng Ba hàng năm, đây không chỉ là dịp để tôn vinh những thành tựu của phụ nữ mà còn là lúc để xem xét và đánh giá những thách thức, cũng như cơ hội mà lịch sử đã và đang mở ra cho nửa thế giới này.
Theo báo điện tử vnexpress.net, từ ngày USAID tái hoạt động tại Việt Nam, Mỹ đã hợp tác với Việt Nam để giải quyết các hậu quả do chiến tranh gây ra, bao gồm việc rà phá bom mìn, xử lý vật liệu nổ, tìm kiếm binh sĩ mất tích và xử lý chất độc da cam/dioxin. Từ năm 2019, USAID đã hợp tác với Bộ Quốc phòng Việt Nam để xử lý khoảng 500.000 mét khối đất nhiễm dioxin tại căn cứ Không quân Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai. Vào tháng Giêng năm 2024, Hoa Kỳ cam kết bổ sung thêm 130 triệu Mỹ kim, nâng tổng kinh phí cho việc làm sạch dioxin lên 430 triệu. Không rõ bây giờ USAID bị đóng băng, số bổ sung cam kết ấy có còn. Ngoài việc giúp giải quyết các hậu quả chiến tranh, USAID đã đóng một vai trò quan trọng trong quá trình hội nhập kinh tế của Việt Nam, đặc biệt là việc Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WHO) và Hiệp định song phương Việt Nam-Hoa Kỳ.
Elizabeth Eckford, một trong chín học sinh da đen tiên phong bước vào trường Trung học Little Rock Central năm 1957, đã trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm trong cuộc đấu tranh chống phân biệt chủng tộc tại Hoa Kỳ. Kể từ ngày khai trường lịch sử ấy đến nay, cuộc đấu tranh chống kỳ thị chủng tộc ở Hoa Kỳ đã đạt nhiều tiến bộ đáng kể, cho đến gần đây, Donald Trump lên nắm quyền và ra lệnh xóa bỏ toàn bộ chính sách Đa dạng, Công bằng và Hòa nhập (DEI) trên khắp đất nước thúc đẩy sự gia tăng của các hành vi thù ghét trên toàn quốc, câu chuyện của Eckford càng trở nên cấp thiết. Việt Báo đăng lại câu chuyện lịch sử này như lời nhắc nhở quyền bình đẳng không thể bị xem là điều hiển nhiên, và cuộc đấu tranh cho công lý, bình đẳng vào lúc này thực sự cần thiết.
Năm 1979, Steve cho xuất bản Indochina Newsletter là tài liệu liên quan đến các vi phạm nhân quyền tại Việt Nam sau ngày 30/4/1975, sau đổi tên thành Indochina Journal, rồi Vietnam Journal. Tôi và vài người Việt nữa đã cùng làm việc với Steve trong việc phối kiểm tin tức liên quan đến tù nhân lương tâm và dịch nhiều tài liệu của các phong trào đòi tự do dân chủ tại Việt Nam sang tiếng Anh, như Cao trào Nhân bản của Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Diễn đàn Tự do của Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, các bài giảng về sám hối vào Mùa chay 1990 của linh mục Chân Tín, cũng như những tuyên cáo về tình trạng thiếu tự do tôn giáo của các Hòa thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, Thượng tọa Thích Trí Siêu Lê Mạnh Thát; của Tổng Giám mục Nguyễn Kim Điền, Linh mục Nguyễn Văn Lý.
Mục tiêu ban đầu khi Tổng thống John F. Kennedy thành lập USAID trong cuộc chiến tranh lạnh với Nga vào năm 1961, nội các của ông không chỉ nhắm đến các viện trợ dân sự và nhân đạo mà còn mang mục đích sâu xa hơn: Đó là sự ổn định và phát triển của các quốc gia khác sẽ bảo vệ cho nền an ninh quốc gia Hoa Kỳ. Mục đích này vẫn không thay đổi sau hơn sáu thập niên hoạt động của USAID, qua nhiều đời tổng thống Mỹ. Bởi lợi ích của nước Mỹ nằm khắp thế giới, những sự giúp đỡ, viện trợ trước mắt mang lại lợi ích chiến lược lâu dài cho nước Mỹ. Các nghiên cứu về USAID cho thấy quyền lực mềm của nước Mỹ do USAID đã mang lại thiện cảm về nước Mỹ, giúp hàng hóa, sản phẩm Mỹ được ưa chuộng tại các thị trường nội địa và gián tiếp giúp cho các tập đoàn Mỹ nhận được các hợp đồng kinh tế to lớn so với các đối thủ. Ngược lại, khi thiện cảm này bị mất đi, hay thậm chí bị ghét bỏ, làn sóng tẩy chay hàng Mỹ là lẽ đương nhiên. Những chương trình giáo dục, huấn nghệ cho trẻ em các nước chiến tranh
Doanh nhân Donald Trump đã khởi xướng trào lưu dân tuý và hai lần thắng cử tổng thống. Ngay khi xuất hiện lần đầu tiên trên chính trường để vận động tranh cử năm 2016, Trump không có tham vọng thu tóm quyền lãnh đạo Đảng Cộng hoà trong ý tưởng thù địch, mặc dù thể hiện nhiều quan điểm chống đối gay gắt. Ngược lại, ngày nay, "chủ thuyết Trump" chế ngự toàn diện mọi sinh hoạt của đất nước. Thực ra, khi nhìn lại hoạt động của Đảng trong thời hiện đại, đây là kết quả của một tiến trình dài nhằm tái định hình chiến lược bảo thủ mà Đảng đã đề ra vào những năm 1960.
Một trong những sắc lệnh hành pháp đầu tiên của Tổng thống Donald Trump là một đòn tấn công trực diện vào nguyên tắc hiến pháp lâu đời về quyền có quốc tịch theo nơi sinh (birthright citizenship). Quyền này được quy định trong Tu Chính Án Thứ 14 của Hiến pháp Hoa Kỳ, ghi rõ rằng bất kỳ ai sinh ra trên lãnh thổ Hoa Kỳ đều đương nhiên trở thành công dân Hoa Kỳ, không phân biệt nguồn gốc hay tình trạng nhập cư của cha mẹ.
Trong hơn một thế kỷ qua, vị trí chiến lược và tài nguyên thiên nhiên phong phú của Greenland đã khiến hòn đảo này trở thành một trong những mục tiêu tham vọng của Hoa Kỳ, đặc biệt là trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh (Cold War). Nhưng các nhà lãnh đạo Greenland vẫn luôn kiên quyết từ chối những lời đề nghị này. Từ kế hoạch mua lại đất đến các cuộc đàm phán thiết lập căn cứ quân sự, Greenland đã trở thành một trong những hòn đảo được săn đón nhất trên thế giới.
Hơn năm thập niên đã trôi qua, tuần này hàng loạt các bài báo dòng chính Hoa Kỳ đã đưa ra nghi vấn Nick Út có thể không phải người chụp tấm ảnh biểu tượng cuộc chiến Việt Nam trên các tờ báo lớn Hoa Kỳ: Washington Post, Los Angeles Times, National Catholic Reporter, CBS News, BBC, Vanity Fair... Câu hỏi được chạy dòng tít lớn trên các báo là liệu Nick Út chụp tấm hình, hay một người khác tên là Nghệ Nguyen đã chụp tấm hình này?
Tết năm nay là Tết Ất Tỵ, người ta đón xuân con rắn rắn bò bò trườn trườn mình trên mặt đất, nó không có chân, nhưng lướt mình trong bụi cây, trong hang ổ ngóc ngách nơi rừng cây rậm rạp, nhất là ở các vùng nhiệt đới um tùm, rắn đang lò mò mang mùa xuân tới… rắn đang mang về mùa xuân Ất Tỵ! Hình ảnh con răn có người yêu thích, quấn quanh cổ, quanh người đi chơi, quảng cáo, bán thuốc sơn đông mãi võ, cũng có người ghét bỏ, rùng mình quay đi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.