Hôm nay,  

Những Đòn Khủng Bố Của Hà Nội Sau Đại Hội X

6/2/200600:00:00(View: 1954)

Sau Đại Hội X, Cộng sản Việt Nam đã tung ra một số đòn khủng bố nhắm vào các nhà đối kháng đã ký tên vào bản Tuyên Ngôn Dân Chủ, đặc biệt là thẳng tay triệt hạ nơi thờ phượng của Hội thánh Tin Lành Mennonite do Mục sư Nguyễn Hồng Quang quản nhiệm và ngăn chận việc chuẩn bị phục hoạt đảng Dân Chủ của các ông Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Hoàng Tiến và Luật sư Nguyễn Văn Đài. Hai vụ khủng bố này đang tạo một số quan tâm trong dư luận vì nó mang đặc tính bất thường trong cách phản ứng của Hà Nội đối với những chống đối gần đây của các nhà đối kháng.

Chiều ngày 22 tháng 5 năm 2006, chính quyền phường Bình Khánh, Quận 2 thành phố Sài Gòn đã huy động lực lượng công an, nhân viên uỷ ban, dân phòng và đội quản lý đô thị khoảng hơn 50 người tấn công vào trụ sở văn phòng Hội thánh Tin lành Mennonite. Lực lượng này đã cưỡng chế, tháo dỡ toàn bộ trụ sở chỉ còn trơ lại sườn và bắt giữ 11 thành viên của Hội thánh, trong đó có Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Mục sư Phạm Ngọc Thạch, Truyền đạo Nghĩa, 4 người dân tộc thiểu số, 1 thiếu niên 15 tuổi và 3 thanh niên trong đó có 2 phụ nữ. Khi còng tay tất cả những thành viên Hội tháng dẫn về phường, công an đã đánh đổ máu nhiều người trong đó Mục sư Nguyễn Hồng Quang.

Trong khi đó, tại Hà Nội, vào lúc 7 giờ tối ngày 27 tháng 5 năm 2006, khoảng 20 công an đã ập vào nhà ông Hoàng Minh Chính chụp hình, làm biên bản và tịch thu tất cả những giấy tờ còn trên bàn, trong đó quan trọng nhất là lời tuyên bố phục hoạt đảng Dân Chủ của ông Hoàng Minh Chính soạn và bản Điều Lệ Đảng mà ông Chính nhờ Luật sư Nguyễn Văn Đài soạn thảo. Cuộc tấn công này của công an là nhằm phá vỡ cuộc nói chuyện giữa bốn người gồm ông Hoàng Minh Chính, giáo sư Trần Khuê, ông Hoàng Tiến và Luật sư Nguyễn Văn Đài đang bàn thảo về vấn đề phục hoạt đảng Dân Chủ mà đảng này đã được thành lập năm 1944 do ông Chính làm Tổng thư ký và đã bị bắt buộc giải thể vào năm 1988.

Ngay tối hôm đó, công an phường Hàng Bài, quận Hoàn Kiếm đã đến tận nhà mời Luật sư Đài lên làm việc đến 12 giờ đêm. Trong khi đó công an cũng đòi hai công Trần Khuê và Hoàng Tiến lên làm việc cho đến 1 giờ đêm ngày 27 tháng 5.

Trong lúc Cộng sản Việt Nam trù dập các nhà tranh đấu, từ ngày 18 tháng 5 cho đến 27 tháng 5, tại công viên Mai Xuân Thưởng, Hà Nội công an đã vây bắt những đồng bào khiếu kiện từ các tỉnh phía Bắc khi những người này tìm đến các nhà ông Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà... để xin ký tên vào bản Tuyên Ngôn Dân Chủ cũng như tổ chức các cuộc biểu tình tại khu vực lăng họ Hồ gần trụ sở quốc hội.

Hàng trăm người đã căng biểu ngữ, cờ quạt băng rôn, mang khẩu hiệu trước ngực diễn hàng tên các đường phố Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng và đầu phố Hoàng Hoa Thám nơi có đặt trụ sở văn phòng Thủ tướng cộng sản. Đoàn biểu tình khiếu kiện của nông dân đã làm náo loạn cả khu phố và kéo dài trong nhiều ngày khiến cho Bộ công an đã phải chỉ thị trực tiếp cho công an đồn Thụy Khuê, quận Ba Đình phải ứng chiến với sự tiếp sức của các hàng trăm công an khác từ những quận lân cận trong thành phố. Công an đã bắt một số nông dân tham gia biểu tình lên xe và chở ra ngoại ô, bắt mua vé xe đi về lại quê quán; nhưng các nông dân này đã thay vì về quê, họ đã mua vé xe đi ngược trở lại công viên Mai Xuân Thưởng để đấu tranh tiếp... và cứ như thế làm điên đầu nhóm công an.

Qua một số diễn tiến nói trên cho thấy là tuy Hà Nội phải huy động một lực lượng an ninh để theo dõi, trù dập và ngăn chận mọi nỗ lực chống đối của người dân, nhưng so với tình hình 10 năm trước đây, cách ứng xử của Cộng sản Việt Nam hiện nay quả đã bọc lộ nhiều sự lúng túng trong đối phó. Nghĩa là Hà Nội không còn có thể thẳng trấn áp một cách thô bạo và coi thường dư luận như quá khứ. Chẳng hạn đối phó với sự kiện ông Hoàng Minh Chính tụ tập một số người chuẩn bị cho ra đời một đảng đối đầu với cộng sản Việt Nam mà công an đã chỉ tịch thu giấy tờ, mời vài người lên tra vấn, không bắt cầm tù như vài năm trước đây. Tình hình này cho chúng ta một vài sự lượng giá như sau:

Thứ nhất là Cộng sản Việt Nam đang trong tiến trình sắp xếp lại nhân sự ở thượng tầng, tuy đã có những dàn xếp bên trong nhưng chưa biểu quyết chính thức ở quốc hội nên không một ai muốn nhận trách nhiệm khi ra tay quá mạnh. Trong khi đó, Cộng sản Việt Nam lại đang ở vào tiến trình đàm phán gia nhập WTO với nhiều triển vọng mới sau khi đã khai thông các khó khăn với Mỹ nên có thể là giới lãnh đạo Hà Nội không muốn bị quy trách nhiệm là phá hoại cuộc chạy đua vào WTO, nếu chỉ thị cho công an thẳng tay bắt giữ các nhà đối kháng.

Thứ hai là trong tiến trình chuẫn bị Hội nghị thượng đỉnh APEC vào cuối tháng 11 năm 2006, dưới những áp lực mở rộng xã hội dân sự từ các tổ chức NGO và các đoàn thể quần chúng của các nước tham dự, Cộng sản Việt Nam ở vào thế khó có những chọn lựa biện pháp mạnh vì sợ bị dư luận tẩy chay, chỉ trích gây khó khăn trong việc tổ chức Hội nghị APEC. Trong tình huống đó, Cộng sản Việt Nam đành phải chỉ thị cho bộ máy công an hù dọa chừng mực và giữ các chống đối của những nhà đối kháng trong tình huống bất thường là vì vậy.

Thứ ba là song song với những áp lực của việc chạy đua vào WTO, những vụ khiếu kiện đã vượt quá tầm giải quyết của cán bộ các cấp trong khi quần chúng nhìn thấy rằng họ không thể đấu tranh đơn lẻ vài ba người mà phải kết tụ thành tập thể khiếu hiện thì mới gây những tiếng vang lớn để buộc chính quyền trung ương giải quyết. Hơn thế nữa, các vụ khiếu kiện không còn đơn thuần là những tiếng kêu oan của nông dân đối với chính quyền mà biến thành một áp lực tinh thần đè lên sự suy nghĩ của các đảng viên đảng Cộng sản. Do đó mà những vụ khiếu kiện càng kéo dài sẽ sinh ra những bất lợi cho chính chế độ vì tập thể đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam không thể nào im lặng khi mà nông dân các tỉnh kéo nhau tuần hành trên phố đòi lại ruộng đất và chống bất công.

Tóm laị, so với vài năm trước đây, cường độ khủng bố hiện nay của Hà Nội đã suy giảm. Vấn đề của chúng ta là phải nương theo sự suy giảm này để đẩy cho Hà Nội rơi vào thế suy yếu nhiều hơn nữa, giúp cho phong trào quần chúng dễ bộc phát hơn trong thời gian tới.

Lý Thái Hùng

May 31 2006

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Đất nước là nhu cầu sống thực của con người. Đất dụng canh, nước sinh cư tạo lương thực nuôi con người trong hệ hoàn vũ. Theo công kỹ nghệ gia tổng kết thì ngành nông nghiệp trên thế giới ngày nay đang tiêu thụ với tỷ lệ 65% số lượng nước, công nghiệp chi dụng 25%, và gia cư hao tốn 10%, cùng với số lượng nước hao cạn hàng giờ trong mỗi ngày trên toàn cầu, khi nhiệt độ và thời tiết tăng trưởng...
Theo thói quen đa số người Việt gốc miền Nam Việt Nam đều chỉ trích Hoa Kỳ, đặc biệt là Đảng Dân Chủ, đã bỏ rơi VNCH. Tin tưởng này được tăng cường bởi những lập luận thiếu căn bản dựa trên những tài liệu thiếu cập nhật của những cố vấn cũ của ông Nguyễn Văn Thiệu. Ít người có can đảm và tính chất vô tư để nhìn vào sự thật...
“Trung Cộng muốn đưa quân tràn qua biên giới Việt Nam để đánh lạc hướng và cầm chân quân đội Bắc Việt, ngăn chận cuộc tổng tấn công Miền Nam đang tiến hành,” Phụ Tá Tổng Trưởng Quốc Phòng VNCH, ông Bửu Viên nói với chúng tôi ngay sau cuộc rút quân khỏi Pleiku (15/2/1975). Ít lâu sau, lại được nghe Ngoại Trưởng Vương Văn Bắc cho biết sau một cuộc Họp Nội Các, rằng: “TC có liên lạc và đề nghị một kế hoạch để tiếp cứu VNCH, nhưng TT Thiệu đã từ chối.” Vào thời điểm ấy thì chúng tôi cho rằng câu chuyện TC muốn can thiệp để ngăn chận cuộc tấn công của BV là hoang tưởng, viển vông nên không để ý, và sau này cũng quên không hỏi thẳng TT Thiệu.
Vào thế kỷ 18, Đảng Dân Chủ Cộng Hòa (Democratic Republican Party) được gọi tắt là Cộng Hòa (Republican) hoạt động ở Hoa Kỳ do Thomas Jefferson và James Madison thành lập, nhằm chống lại chủ trương và chính sách của Đảng Liên Bang (Federalist Party) lãnh đạo bởi Luật Sư Alexander Hamilton hoạt động mạnh về kinh tế, xã hội, ngoại giao...
Các di tích bằng đá gọi là megalith rải rác khắp nơi trên thế giới, tiếng Việt gọi là “cự thạch” (“cự” có nghĩa là lớn như trong cự phách, cự đại, cự phú, dịch prefix mega; thạch là đá)...
LTS. Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, nguyên Tổng Trưởng Kế Hoạch VNCH, là người được Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ủy thác nhiều công việc trong những ngày tháng cuối, trước khi Sàigòn sụp đổ . Tại Hoa Kỳ, sau 1975, ông là tác giả nhiều cuốn sách được phổ biến rộng rãi như "Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập", "Khi Đồng Minh Tháo Chạy", "Khi Đồng Minh Nhảy Vào", và sắp xuất bản cuốn BỨC TỬ VNCH - KISSINGER VÀ 8 THỦ ĐOẠN NHAM HIỂM. Bước vào tháng Tư, mời đọc bài bài viết đã đăng trên báo xuân Việt Báo Ất Dậu (2005), vừa được tác giả gửi lại bản có hiệu đính.
Mỗi dân tộc đều có ngôn ngữ riêng và chưa có bảng thống kê về ngôn ngữ, kể từ khi có mặt loài người sống trên hành tinh trái đất này. Có hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn ngôn ngữ khác biệt nhau, và chưa có ai qủa quyết con số chính xác về ngôn ngữ từng được sử dụng trong lịch sử phát triển của xã hội con người...
Cho dù Hoa Kỳ trong thế yếu không còn thúc đẩy Trung Quốc dân chủ hóa nhưng bù lại cả hai chính quyền Bush (con) và Obama đều bang giao với Trung Quốc như một đối tác trách nhiệm (responsible party). Thực tế trái ngược vì tham vọng địa chính trị của Bắc Kinh tăng theo đà phát triển kinh tế nên Trung Quốc không còn muốn nép mình trong trật tự thế giới tự do (liberal world order) do Mỹ lãnh đạo...
Tháng Ba là tháng vinh danh những đóng góp của người phụ nữ cho xã hội, không chỉ ở Hoa Kỳ mà còn ở nhiều nước khác. Nhà văn người Anh Charlotte Brontë (1816-1855) đã viết trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của bà “Jane Eyre,” được xuất bản vào năm 1847, rằng, “Tôi không phải là chim; và không có cái lưới nào bẫy được tôi: Tôi là một con người tự do với ý chí độc lập.”Charlotte Brontë đã khai hỏa trên mặt trận văn chương cho cuộc chiến kéo dài hàng nhiều thế kỷ để đấu tranh cho quyền bình đẳng của phụ nữ trong xã hội mà tới hôm nay vẫn chưa thực sự chấm dứt. Những thanh thiếu nữ tại Afghanistan đã và đang bị cấm thừa hưởng nền giáo dục học đường mà đáng lý ra các em phải có được! Nhưng, không phải chỉ ở thời đại của tác giả “Jane Eyre” người phụ nữ mới gióng lên tiếng nói tự do và độc lập mà trong lịch sử nhân loại từ xưa tới nay người phụ nữ đã bao lần lên tiếng, xuống đường để tranh đấu cho tự do và độc lập của họ cũng như của xã hội và đất nước họ.
Vào thập niên 1970 kinh tế và dân số Ấn Độ và Trung Quốc tương đương với nhau nhưng rồi 30 năm sau đó tăng trưởng bên Tàu vượt xa Ấn. Nếu so sánh Trung Quốc với nhiều nước đang mở mang khác như Ai Cập, Brazil, Indonesia…kết quả đều tương tự. Câu hỏi đặt ra nơi đây tại sao tham nhũng ở Trung Quốc không cản trở tăng trưởng, mà trái lại nền kinh tế bốc hỏa nhanh chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.