HỒI THỨ NĂM MƯƠI TƯ<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Ánh mắt như gươm treo
Bốn người về đến trại thì đã sang canh ba (nửa đêm). Cả trại vẫn còn thức, đang chờ. Thấy Thanh Nga bình yên trở về, bốn cô gái mừng chi siết kể, người người hỏi thăm sự tình. Vương phi vẫy tay ra hiệu:
– Khoan! Không nên nhiều lời, đợi vào trong lều rồi sẽ hỏi.
Mọi người tề tựu. Tạ hầu bảo Thanh Nga:
– Con hãy thuật chi tiết những gì đã xẩy ra từ qua đến giờ, đừng bỏ một chi tiết nào. Như vậy thầy mới hiểu rõ mọi sự.
Thanh Nga chớp chớp mắt rồi thuật.
Sau khi ăn hết hai bát bún ốc, Thanh Nga cảm thấy bụng sôi lọc ọc, rồi quặn đau, nàng nói với chị em:
– Oái , em đau bụng quá, em trở về trại trước nhá!
Nói rồi nàng trở gót, khi qua khúc quẹo, có một thanh niên cao lớn, tuổi trung niên, tay cầm cái túi vải, mặc quần áo nâu như nông dân Việt đi ngược chiều hỏi:
– Cô ơi, cô cho tôi hỏi thăm tí nào!
Tha hương gặp người Việt, Thanh Nga không e ngại, nàng dừng bước:
– Anh hỏi thăm việc gì"
Thanh niên xẹt tới chĩa ngón tay điểm một chỉ, người nàng cứng đơ. Nàng định hét lên, y lại diểm một chỉ nữa, nàng không mở miệng ra được. Y tung cái túi vải lên, nàng bị chụp vào trong. Thanh niên vác cái túi vải lên vai, rồi phi thân chạy. Khoảng nửa giờ sau thì nàng được thả ra khỏi cái túi vải. Mở mắt nhìn quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng cực lớn, trang trí hoa lệ. Thanh niên chĩa ngón tay điểm một cái, chân tay Thanh Nga cử động dược, nàng nghĩ rất nhanh:
– Gã này võ công tuyệt cao. Y bắt mình thì y không tử tế gì, mình có chửi bới, la hét cũng vô ích. Nhất định y phải lòng mình y mới làm việc này. Dù gì chăng nữa y cũng là người yêu mình. Phải bình tĩnh. Phải thi hành ba bảo bối của Tây Viễn vương.
Gã thanh niên mỉm cười hỏi:
– Cô nương có biết tôi là ai không"
– "!"!"!
– Tôi tên là Ngột A Đa, hiện là đại quan Mông cổ.
– Tôi thấy võ công anh không tầm thường, lại là quan chức Mông cổ, tại sao anh lại bắt cóc tôi!
– Tôi không bắt cóc cô, mà vì quốc gia đại sự tôi mời cô về đây.
Thanh Nga chưng hửng, vì nàng những tưởng y bắt nàng về đây vì nhan sắc của nàng. Nàng thắc mắc:
– Thì ra điểm huyệt, lấy túi chụp người ta là cung cách mời của Mông cổ đấy.
– Xin lỗi cô, tôi đã mời cô bằng cách này. Thôi để tôi nói rõ chủ ý của tôi cho <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />
– Áy à, ngài là Phó Tể tướng, xin lỗi tôi đã nặng lời. Tôi hỏi ngài...
– Cô đang gọi tôi là anh sao lại đổi anh thành ngài mau như vậy"Cái tiếng ngài nghe chẳng thân mật chút nào.
Những lời của Tây Viễn vương lại văng vẳng bên tai, Thanh Nga nhủ thầm: Mình cần biến gã Mông cổ này thành con nai, dễ sai khiến, hơn là khăng khăng coi y như cừu thù.
– Thôi được rồi, em lại gọi ngài là anh. Này anh, tại sao anh lại nói tiếng Việt lưu loát như vậy"
– Tại sao lại có người Việt nói tiếng Hán, tiếng Mông lưu loát"
– Vậy anh mời em để làm gì"
– Tôi từ Hoa lâm tới đây muốn liên lạc với Vũ Uy vương, nhưng không tiện xuất hiện, vì sợ bọn Đại lý, bọn Ngột
– À thì ra thế.
Ngột A Đa sai thị nữ dẫn nàng đi tắm, lấy y phục Đại lý cho nàng thay. Bữa cơm chiều hôm đó y ngồi ăn với nàng. Bũa ăn khá thịnh soạn. Y hỏi thăm nàng về chiến cuộc Mông cổ. Nàng nghĩ thầm: y là phó Tể tướng thì tình hình hai bên y phải biết rõ. Ta chẳng nên dấu. Nghĩ vậy nàng cứ sự thực thuật lại.
Ăn xong, Thanh Nga đi dạo một mình trong hoa viên, hy vọng Thần ưng đi tìm nàng bay qua, nàng sẽ gọi chúng xuống, gửi tín vật về báo cho
– Mông cổ là bọn quỷ sứ, tên Ngột A Đa tuy tử tế, nhưng còn hằng trăm tên khác. Liệu đêm nay chúng có để cho ta yên không" Ta quyết định: ta đã dành tất cả cho Dã Tượng, nếu chúng làm nhục, ta sẽ tự tử để bảo toàn danh tiết với chàng.
Bất giác nàng cất tiếng hát:
Giang sơn một gánh, đôi vai,
Nhục nhằn xá kể, đêm dài tủi thân.
– Chà em hát hay thực. Em hát cho anh nghe một bài nữa được không"
Thấy A Đa đổi cách xưng hô, từ cô tôi sang
– Dĩ nhiên là được. Nhưng anh phải hứa giúp em một việc.
– Việc gì"
– Thân gái giữa chốn hang hùm, liệu bọn binh lính của anh có để cho em yên đêm nay không"
– Ở đây, đại ca A Lan Đáp Nhi tuy đứng đầu nhưng người không phải là phường dâm đãng. Anh là người quyền hành đứng thứ nhì. Anh hứa với em rằng không có gì xẩy ra, bất cứ đứa nào hỗn với em, anh chặt đầu nó ngay.
– Em tin lời anh. Để em hát cho anh nghe.
Nàng cất tiếng hát một bài chầu văn, vừa hát nàng vừa nhảy, múa. Ngột A Đa ngây người ra nghe. Bài hát hết, y hỏi:
- Điệu hát vừa rồi là điệu gì vậy"
- Đó là hát chầu văn.
– À anh có nghe nói, nhưng bài hát là bài tụng vị thánh nào thế"
– Cô Đệ Tứ Khâm sai.
Thế rồi đêm đó qua thực êm ả. Sáng hôm sau nàng ra sân ngóng chim ưng. Quả nhiên chim ưng tìm được nàng. Nàng gọi nó xuống, lấy cây trâm bỏ vào ống thơ, rồi tung nó lên trời. Chim vừa bay lên trời thì có tiếng Ngột A Đa khen:
– Em gửi trâm như vậy, liệu Vũ Uy vương có tin không"
Bị khám phá bí mật, Thanh Nga xấu hổ:
– Em không chắc cho lắm.
– Nhất định tối
Trọn ngày hôm sau Ngột A Đa luôn ở cạnh Thanh Nga. Y dạy nàng cỡi ngựa. Nàng tập nói tiếng Mông cổ với y. Thấy y say mê nghe hát, nàng hát cho y nghe các điệu Quan họ, Ả Đào, Trống quân, Xẩm, Lý. Nàng nghĩ thầm:
– Tại sao trong hàng ngũ Mông cổ lại có người tử tế như Ngột A Đa! Rõ ràng y say mình, dùng hết cái nhu nhã để chinh phục mình. Y không phải là phường tham dâm hiếu sắc. Bằng không, thì tấm hồng nhan của mình đã hoen ố, tan nát.
Tuy trong tâm nàng đã có Dã Tượng, song trước cung cách của y nàng cũng cảm. Nhưng lời vương phi Ý Ninh lại vẳng bên tai: phải cứng bóng vía, bằng không thì sẽ bị biến thành món đồ chơi của bọn tham dâm.
Sau khi thuật nàng nhìn Tạ Quốc Ninh:
– Thầy có tin mừng! Mừng lắm lắm!
– Mừng gì" Mừng con sắp làm phu nhân của Tham tri chính sự Mông cổ ấy à"
– Không, của riêng thầy. Con hát cho thầy nghe này:
Nhớ ai dạ những bồi hồi,
Như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm.
Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ,
Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai
Tạ hầu hỏi:
– Con nói gì thầy không hiểu.
– Lúc thầy rình ở khu bên trái, thì khu bên phải này Ngột A Đa nói truyện với cái ông mặc y phục Tống. Ông ta là người Việt. Ông thuộc trang động nào đó, mà động chủ đang muốn được Mông cổ phong cho làm An Nam Quốc vương. Còn ông ta, ông ta muốn làm Tể tướng. Trong câu truyện ông ta tiết lộ rằng Ngột
Nghe Thanh Nga nói, chân tay Tạ Quốc Ninh run lẩy bẩy. Hầu chắp tay vái lên trời:
– Đa tạ Trời, Phật, nàng vẫn còn tại thế.
Qua cơn xúc động, Tạ Quốc Ninh hỏi Thanh Nga:
– Tại sao khi về, con lấy môi in lên chiếc khăn, rồi tặng cho Ngột A Đa"
Thanh Nga cười hóm hỉnh:
– Ngay lúc đầu gặp hắn, nhìn con mắt của hắn, con biết hắn say con rồi. Vì vậy con tỏ cử chỉ thân thiện, đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn để hắn nhớ cái kỷ niệm bắt cóc con. Con thi hành bảo bối của Tây Viễn vương, làm cho y say mê con, tương lai con có thể sai y như con nai, con chó.
Nàng liếc nhìn Dã Tượng rồi nghĩ thầm:
– Tạ hầu đâu có hiểu lòng ta" Ta nguyện trọn đời ta, ta chỉ yêu thương có cái anh voi đồng quê kia mà thôi.
Vương phi bẹo má Thanh Nga:
– Em đã thành công, nhưng phải cứng bóng vía, không nên đùa với ái tình. Đùa với ái tình có hai điều nguy hại. Thứ nhất em dễ bị lưới tình làm hỏng đại sự. Em mà đùa nữa, thì chính em vướng vào lưới tình rồi gỡ không nổi đâu. Em phải tỉnh táo mới bắt được con nai này. Thứ nhì nếu lòng dạ em sắt đá quá, Ngột A Đa say mê em, y sẽ dùng tất cả quyền hành, võ công, mưu trí đọat em cho bằng được, cái tai hại của sứ đoàn không tránh được. Em phải luôn cho y nụ cười, khóe mắt.
Vương phất tay:
– Thôi khuya rồi. Đi ngủ thôi.
Mọi người về lều riêng. Vương hỏi vương phi:
– Em thấy Ngột A Đa là người thế nào"
– Y là con của Tây Viễn vương. Anh với y đã nhận được nhau. Ta cần gặp riêng y để định kế sách.
Vương hỏi phi:
– Em nghĩ sao về vụ xuất hiện của A Lan Đáp Nhi với A Ngột Đa"
–
– Em thử kiến giải xem có giống anh không"
– Này nhé, Hốt Tất Liệt đang thắng như chẻ tre, lại là em ruột Mông Ca, thế mà Mông Ca sai A Lan Đáp Nhi, Lưu Thái Bình với Ngột A Đa đi điều tra, thì rõ ràng là y muốn hạ bệ Hốt Tất Liệt rồi.
– Hay! Đúng ý anh.
– Xưa nay một thân vương có tài hơn nhà vua thì thế nào y cũng nghĩ tới đoạt ngôi. Dù y không có manh tâm thì bọn cận thần cũng dèm pha cho nhà vua giết thân vương đó đi để tránh hậu họa.
– Đúng!