Hôm nay,  

Valentine's Day -- Thơ tình

14/02/202307:34:00(Xem: 1642)

Valentine's Day 

 

lovers-in-the-lilacs
Lovers in the Lilacs (1930) -- Tranh Marc Chagall.



Gặp gỡ (*)

BORIS PASTERNAK

(Nga)

 

Tuyết rơi ngập kín cả đường

Mái ngói nhà nhà tuyết phủ

Anh vừa đứng dậy duỗi chân

Em đứng bên ngoài khung cửa.

 

Em khoác chiếc áo mùa thu

Không giày, không cả nón mũ

Chừng như em đang phấn khích

Chống chọi cơn rét co ro.

 

Xa xa, hàng rào, cây cối

Chìm dần trong bóng tối mờ

Em đứng nép mình trong góc

Dưới màn tuyết trắng âm u.

 

Luồn theo hai bên tay áo

Nước chảy từ tấm khăn vuông

Trên mái tóc em, rất nhỏ

Lấp lánh từng giọt tuyết sương.

 

Dáng người và cả khuôn mặt

Áo mùa thu với khăn choàng

Hình ảnh của em rất thật

Đang được chiếu sáng rỡ ràng.

 

Trên đôi mi em tuyết ướt

Mắt em thoáng một nét buồn

Chỉ qua từng đường nét nhỏ

Em đà hiển hiện toàn thân.

 

Bút sắt nhúng vào hoá chất

Bằng cả nghệ thuật tuyệt vời

Tim anh có ai đã khắc

Hình em từng nét rạng ngời

 

Đường nét đơn sơ khiêm tốn

Vẫn còn lưu giữ rất lâu

Dẫu đời chua cay ác độc

Cũng không phai nhạt sắc màu.

 

Vào đêm tuyết lạnh hôm ấy

Thế là mọi thứ nhân đôi

Mặc ai phân chia ranh giới

Giữa hai chúng mình em ơi.

 

Ta là ai, từ đâu tới

Và rồi cũng phải ra đi

Nếu qua chuỗi ngày hiện tại

Chỉ còn những tiếng thị phi.

 

(*) Nhan đề dịch theo bản tiếng Anh. Tham khảo nguyên tác tiếng Nga, bài này có tên là Cвидание, (Hẹn hò).

 

*

 

Khi anh ngủ

JACQUES PRÉVERT

(Pháp)

 

Đêm anh ngủ yên giấc

còn em cứ thao thức

em nhìn anh ngủ ngon

mà lòng thấy đau buồn.

 

Mắt anh nhắm thân anh to lớn duỗi dài

Trông ngộ nghĩnh nhưng lại làm em khóc

và bỗng nhiên anh bật lên cười

anh cười vang khi vẫn còn thiếp ngủ

anh ở đâu ngay trong giờ phút đó

và thực ra anh đã tới nơi đâu

chắc là cùng một cô nào khác

đến một xứ nào khác thật xa

và anh đang cười về em với cô ta.

 

Đêm anh ngủ yên giấc

còn em cứ thao thức

em nhìn anh ngủ ngon

mà lòng thấy đau buồn.

 

Khi anh ngủ em nào biết anh có yêu em

anh thật gần mà như xa biết mấy

em lõa thể nép sát người anh đấy

mà tưởng chừng như không ở bên anh

thế nhưng em vẫn nghe tim anh đang đập

em đâu biết nó có đập vì em

em không biết gì em không biết nữa

em chỉ muốn tim anh ngừng đập

nếu mai kia anh không còn yêu em.

 

Đêm đến anh nằm mơ

còn em cứ thao thức

em nhìn anh nằm mơ

điều đó làm em khóc.

 

Đêm nào em cũng khóc suốt đêm

còn anh cứ nằm mơ và mỉm cười

nhưng điều đó không kéo dài được nữa

rồi đêm nào chắc chắn em sẽ giết anh

những giấc mơ của anh sẽ kết thúc

và bởi em rồi cũng sẽ tự sát

chứng mất ngủ của em sẽ chấm dứt luôn

thi thể hai chúng ta sẽ hợp lại

ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn của đôi ta.

 

Đêm đến anh nằm mơ

còn em cứ thao thức

em nhìn anh nằm mơ

điều đó làm em khóc.

 

Kìa trời sáng và đột nhiên anh thức giấc

và với em anh chợt nở nụ cười

anh mỉm cười với ánh nắng mặt trời

và em không nhớ về đêm tối nữa

anh lại nói những lời quen thuộc

“Đêm qua em ngủ có ngon không”

Và em trả lời như đêm hôm trước

“Vâng anh yêu em đã ngủ rất êm

Và đã mơ về anh như từng mơ hằng đêm”.

 

*

 

Đoạn rời một lá thư  

JAROSLAV SEIFERT

(Cộng hoà Séc)

 

Mưa suốt đêm tạt vào cửa sổ

Không thể nào ngủ

Tôi trở dậy bật đèn

Ngồi viết một lá thư.

 

Nếu tình yêu có thể bay xa

Điều tất nhiên chẳng xảy ra

Và nó cũng không mấy khi ở gần mặt đất

Hẳn nó sẽ cảm thấy mê say được ấp ủ

Trong cơn gió nhẹ thoảng qua.

 

Nhưng giống như những con ong giận dữ

Dồn những chiếc hôn ghen tị

Trên cơ thể con ong cái ngọt ngào

Và một bàn tay nóng vội

Níu chặt những gì có thể với tới

Và lòng khao khát thì chẳng hề suy giảm

Ngay cả cái chết cũng có thể xảy ra

trong khoảnh khắc hân hoan

mà không hoảng sợ 

 

Nhưng nào ai đã một lần tính được 

Bao nhiêu yêu thương gởi gắm

Trong đôi vòng tay rộng mở.

 

Những lá thư gửi cho phụ nữ

Tôi vẫn chuyển qua cánh chim bồ câu

Ý thức tôi vẫn luôn sáng tỏ

Chẳng bao giờ nhờ cậy diều hâu

Và cũng không nhờ chim ó đâu!

 

Dưới ngòi bút tôi thơ không còn bay nhảy

Và như giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt

Con chữ còn treo lại đàng sau.

Và cuộc đời tôi, đến thời kỳ cuối,

Giờ chỉ là chuyến hành trình hối hả trên con tàu.

 

Tôi đứng trong toa, bên cửa sổ

Ngày qua ngày

Chạy ngược về quãng thời gian qua

Để lẫn vào đám bụi mờ u sầu

Có nhiều lúc tôi bất lực nắm lấy

Cái phanh cấp cứu của con tàu.

 

Có lẽ sẽ thêm một lần tôi bắt gặp

Nụ cười một người phụ nữ,

Đọng lại nơi mí mắt

Như một cánh hoa héo hắt.

Có lẽ tôi sẽ còn được phép

Gởi đến đôi mắt nàng ít nhất là một nụ hôn

Trước khi chúng lạc mất trong bóng tối đen.

 

Có lẽ sẽ thêm một lần tôi nhìn thấy

Một mắt cá chân thon nhỏ

Nổi lên như viên ngọc

Toát ra vẻ dịu dàng ấm áp,

Khiến tôi gần như nghẹt thở vì khát khao.

 

Bao nhiêu điều con người đành bỏ lại phía sau

Khi chuyến tàu dửng dưng tiến lại gần

Ga Quên Lãng

Với khu vườn lan nhật quang lung linh mờ ảo

Trong hương hoa mọi thứ đều bị lãng quên

Kể cả tình yêu nhân thế.

 

Đây đã là ga cuối:

Con tàu không đi xa hơn.

 

*

 

Chạm cánh thiên thần

MAYA  ANGELOU

(Hoa Kỳ)

 

Chúng ta, thôi không quen dũng cảm,

Đoạn lìa hẳn mê say,

Sống cuộn mình trong cái vỏ đơn côi,

Cho đến khi tình yêu rời ngôi bảo tháp

Hiện ra trước mắt

Giải thoát ta đưa về cuộc sống.

 

Tình yêu đến

Chở theo bao hạnh phúc ngất ngây

Hoài niệm hoan lạc cũ

Hồi ức đau thương xưa

Tuy nhiên nếu ta bạo dạn

Tình yêu tháo gỡ xiềng xích hãi sợ

Từng trói buộc hồn ta.

 

Ta dứt được thói e dè

Trong niềm phấn khích của hào quang tình ái

Ta mạnh dạn không còn sợ hãi

Và bất chợt ta sẽ nhận ra

Rằng tình yêu trang trải hết cho ta

Bây giờ và mãi mãi.

Chỉ có tình yêu

Mới ban cho ta tự do.

 

*

 

Tiếng em cười

PABLO NERUDA

(Chile)

 

Nếu em cứ muốn lấy đi không cho anh thức ăn,

Lấy đi cả không khí, nhưng

Đừng lấy đi tiếng em cười khỏi anh.

 

Đừng lấy đi đoá hồng,

Nụ hoa em đã hái

Giọt nước bất chợt

Vui mừng bắn toé ra

Con sóng bạc

Tình cờ hiển lộ nơi em.

 

Cuộc đấu tranh gian lao và anh trở về,

Với đôi mắt mệt mỏi

Vì nhiều lúc đã phải nhìn

Trái đất chẳng hề thay đổi

Nhưng khi tiếng em cười

Vang vọng lên không trung tìm kiếm anh

Nó đã mở ra cho anh tất cả

Cánh cửa của nhân sinh.

 

Em yêu, trong giờ phút đen tối nhất,

Tiếng em cười bật ra,

Và nếu bất chợt

Em thấy máu anh nhuộm bẩn

Gạch đá con đường,

Thì em hãy cười lên, vì tiếng em cười

Sẽ là thanh kiếm mới

Trong tay anh.

 

Bên cạnh biển trong mùa thu,

Tiếng em cười hẳn sẽ làm cuộn lên

Dập dồn sóng bạc.

Và, vào mùa xuân, em yêu,

Anh muốn tiếng em cười giống như

Đoá hoa anh hằng chờ đợi,

Đoá hồng xanh vọng tưởng quê hương.

 

Em hãy cười nhạo buổi tối,

Cười ban ngày, cười ánh trăng,

Hãy cười nhạo những con đường

Ngoằn ngoèo trên đảo,

Hãy cười nhạo chàng trai vụng về

Đang yêu em.

Nhưng khi anh

Mở mắt rồi nhắm lại,

Khi anh bước ra đi,

Khi anh bước trở về,

Em có thể khước từ anh thức ăn, không khí,

Ánh sáng, mùa xuân,

Nhưng đừng bao giờ lấy đi tiếng em cười,

Vì anh sẽ chết mất, em ơi!

 

*

 

Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên

WISLAWA SZYMBORSKA

(Ba Lan)

 

Cả hai người đều tin

Một cảm xúc bất chợt gắn kết họ với nhau

Niềm tin mới đẹp làm sao

Nhưng sự hoài nghi còn tuyệt vời hơn nữa.

 

Họ vẫn nghĩ bởi trước đó chưa hề quen

Nên giữa hai người chẳng có chuyện gì cả.

Vậy thì nói sao đây, những con đường, cầu thang, hành lang đó

Nơi mà từ lâu lắm có thể họ đã từng lướt qua nhau?

 

Tôi muốn hỏi họ xem

Liệu họ có còn nhớ

Có thể trong một khung cửa quay

Ngày nào họ đã đứng đối diện

Hay nói lời xin lỗi trong đám đông

Hay qua điện thoại báo nhầm số.

Nhưng tôi biết trước câu trả lời của họ

Không họ chẳng nhớ mảy may.

 

Họ sẽ ngạc nhiên biết chừng nào

Khi biết rằng

Sự ngẫu nhiên đùa giỡn họ đã từ lâu.

 

Mà vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng

Trở thành số phận

Kéo họ xích lại gần rồi lại đẩy ra xa

Đứng ngáng đường chặn lối

Kìm nén một tiếng cười

Nhảy tránh sang một bên.

 

Đã từng có những tín hiệu

Chưa nhận ra ngay, chẳng hề chi,

Có thể đã ba năm rồi

Hay chỉ là thứ ba tuần trước

Một chiếc lá khẽ lướt

Từ vai rồi lại đậu sang vai.

Một vật đánh rơi rồi nhặt được

Nào ai biết, có thể là một trái bóng

Trong bụi rậm của tuổi ấu thơ?

 

Đã từng có những tay nắm cửa, những chuông con,

Vết tay ai đặt vào

Chồng lên vết tay người nào trước

Những chiếc va li nằm cạnh nhau

trong kho hành lý

Có thể cùng một giấc mơ trong đêm

Khi thức giấc thì đã vội quên.

 

Nhưng mọi sự khởi đầu

Chỉ là một tiếp nối

Cuốn sách của duyên phận

 

Luôn mở ở giữa chừng.

 

-- Thân Trọng Sơn chuyển ngữ

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cái cối xay bột nước lắp ráp xong chị Bông đã xay thử đậu nành rồi xay gạo thấy cả hai đều thành bột mềm nhuyễn đúng ý. Coi như chị đã “khai trương” cái cối xay bột nước của mình mặc dù khi lắp cối xong ông thợ cối đã xay thử bột nọ bột kia rồi. Hôm ấy cả nhà chị được ăn món bánh xèo chiên giòn và uống sữa đậu nành nấu với lá dứa vừa thơm vừa béo thật ngon...
Hai chị em Quỳnh Trâm và Bội Trâm hôm nay được mẹ dạy làm món bánh trái cây bằng bột đậu xanh để đón anh gia sư của hai nàng. Những chiếc bánh xinh xinh đủ màu sắc của trái khế vàng, trái ớt đỏ, trái mảng cầu… được bày sẵn trên khay thật hấp dẫn...
Thơ của hai thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn & Thy An...
Chiếc xe khách Sài Gòn ra Huế tạm dừng ở thành phố Nha Trang vào khoảng bốn giờ chiều. Xe chưa đậu hẳn thì đã có bao nhiêu kẻ bán hàng vặt ồ ạt phóng tới miệng rao hàng inh ỏi tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn. Một số ăn xin tật nguyền, què cụt cũng cố chen lấn tranh nhau hành nghề...
Tôi quen biết Loan thật tình cờ, người đời thường gọi là “duyên”, với tôi, là một định mệnh từ muôn kiếp trước, đã gắn liền hai cuộc đời chúng tôi thành hai chị em, thương yêu và gần gũi, giúp đỡ, an ủi nhau còn hơn chị em ruột thịt...
Bản thân tôi ít khi nào dám ngó về biển cả, dù thấy biển cả rất mênh mông, thoáng mát và êm ả qua nhiều hình ảnh. Cũng có lúc tôi trực diện biển khơi, nhưng chỉ là lúc biển êm sóng dịu rì rào ru hát « Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào… » hoặc là lúc mơ mộng, biển nhớ…
Thời gian sau 1975, tôi cỡ 9-10 tuổi, ngoài ông anh lớn đi dạy ở Cần Thơ, tôi có ba người anh đang học Đại Học, hằng tuần có bạn bè kéo về nhà tôi tụ tập ăn uống, đờn địch ca hát rất vui. Tôi nhỏ tuổi không được tham gia, nhưng có núp ở sau bếp... nghe lỏm...
Kanchanaburi là một tỉnh miền trung Thái Lan có biên giới chung với Miến Điện. Thủ phủ là thành phố cùng tên cách Bangkok 140km. Ở đây có cây cầu nổi tiếng xây dựng từ WWII, cầu sông Kwai...
Chiến trận ngày mỗi lan rộng, mức độ tàn phá cũng gia tăng khủng khiếp. Mỗi lần quân Pháp vào làng càn quét, dân chúng lại bồng bế nhau tản cư, chỉ còn dân quân tự vệ ở lại bảo vệ nhưng cũng yếu ớt lắm. Khi quân Pháp rút, để lại hàng chục xác chết, dân lại trở về chôn cất người chết, dựng lại gian nhà tranh bị thiêu rụi rồi tiếp tục cày cuốc kiếm sống. Cuộc sống đã nghèo khổ nay càng nghèo khổ hơn...
Câu chuyện bắt đầu, một người kể: “Sở dĩ con kên kên sói đầu vì nó ăn mít. Nó đút đầu vào ruột trái mít đục khoét. Mủ mít dính chặt lông. Khi rút đầu ra, lông dính lại. Đầu trọc lóc.” Người thứ hai lên tiếng: “Nói vô lý. Kên kên ăn xác chết, ăn đồ hôi thúi. Mít có mùi thơm. Kên kên không ăn đồ thơm.” Người thứ nhất trả lời: “Nói có lý nhưng xét ra vô lý. Kên kên không ăn mít thường nhưng ăn Sầu riêng. Mít Sầu riêng hôi lắm.” “Nói vô lý. Sầu riêng thơm kiểu khác. Cả triệu người ăn. Cả triệu người ghiền. Điên hay sao mà ăn đồ hôi.” “Bà thấy thơm nhưng tui thấy hôi. Quyền tự do mà. Cả triệu người không ăn Sầu riêng. Cả triệu người thấy Sầu riêng hôi.” “Nói tào lao. Hoa thì thơm. Phân thì hôi. Ai có thể ngửi thấy hầm lù thơm?” “Có thể hôi thúi, nhưng ở đó lâu ngày, quen đi. Thúi cũng như thơm. Giống những người ở xung quanh Kinh Nước Đen.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.