Hôm nay,  

ngày nắng nóng

08/09/202220:40:00(Xem: 1496)
Tranh tường Loomit, Photo Oliver Raupach (2006)
Tranh tường của họa sĩ Loomit (Munich, Germany), photo của Oliver Raupach (2006).



một ngày tuyệt vời nhờ cơn nắng nóng kinh hoàng

được ngồi bên trong căn phòng điều hòa không khí

vẩn vơ nhìn qua cửa sổ

một nắm mây lành

một nắm melatonin

vài chai nước khoáng trong vắt

không một ngụm bia thấm cổ họng khô khốc

 

không gì bảo đảm cho giấc ngủ cuồng điên

cái đầu ba trợn lần mò lục soát trí nhớ

nơi dự trữ dữ kiện tầm phào bát nháo

trong định dạng nén  ̶ ̶ ̶  ép chặt đến nhức óc

cần được phóng sinh cùng đám minh tinh

 

sau bao năm mê man trong định dạng nén

ánh đèn đường không đủ xuyên thấu

bức màn sương khói nhân tạo mịt mù

sau những chiếc mặt nạ người người đã mất nhân tính

che giấu phần hồn tinh khôi treo ngược cành cao

giữa bầu trời đầy ăm ắp nghịch cảnh  ̶ ̶ ̶ 

 

như tiếng gọi thì thầm anh à anh ơi anh đâu

bao năm trong đêm không một bóng người

giọt mực loang nhanh không chút nghĩ ngợi

chân dung khóa kín đóng chặt một ngày một đời

trần trụi trống vắng khiếm khuyết phi hư cấu

 

trong phần cuối bi-hài kịch một màn

mảnh giấy nhỏ trong fortune cookie quả quyết: 

bạn sẽ thắng vé số không bao lâu nữa

(bạn sẽ vượt thoát định mệnh phi lý)

và mặt sau là những con số dự đoán

(tựa như số căn cước mới)

 

lời khẳng định như đinh đóng cột

rất ngẫu nhiên đâu đó từ thinh không  ̶ ̶ ̶ 

tựa hồ lời phán vang dội nhiều ngàn năm trước

thời trái đất sôi sục trong cơn nắng nóng không dừng.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn & Thy An...
Chiếc xe khách Sài Gòn ra Huế tạm dừng ở thành phố Nha Trang vào khoảng bốn giờ chiều. Xe chưa đậu hẳn thì đã có bao nhiêu kẻ bán hàng vặt ồ ạt phóng tới miệng rao hàng inh ỏi tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn. Một số ăn xin tật nguyền, què cụt cũng cố chen lấn tranh nhau hành nghề...
Tôi quen biết Loan thật tình cờ, người đời thường gọi là “duyên”, với tôi, là một định mệnh từ muôn kiếp trước, đã gắn liền hai cuộc đời chúng tôi thành hai chị em, thương yêu và gần gũi, giúp đỡ, an ủi nhau còn hơn chị em ruột thịt...
Bản thân tôi ít khi nào dám ngó về biển cả, dù thấy biển cả rất mênh mông, thoáng mát và êm ả qua nhiều hình ảnh. Cũng có lúc tôi trực diện biển khơi, nhưng chỉ là lúc biển êm sóng dịu rì rào ru hát « Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào… » hoặc là lúc mơ mộng, biển nhớ…
Thời gian sau 1975, tôi cỡ 9-10 tuổi, ngoài ông anh lớn đi dạy ở Cần Thơ, tôi có ba người anh đang học Đại Học, hằng tuần có bạn bè kéo về nhà tôi tụ tập ăn uống, đờn địch ca hát rất vui. Tôi nhỏ tuổi không được tham gia, nhưng có núp ở sau bếp... nghe lỏm...
Kanchanaburi là một tỉnh miền trung Thái Lan có biên giới chung với Miến Điện. Thủ phủ là thành phố cùng tên cách Bangkok 140km. Ở đây có cây cầu nổi tiếng xây dựng từ WWII, cầu sông Kwai...
Chiến trận ngày mỗi lan rộng, mức độ tàn phá cũng gia tăng khủng khiếp. Mỗi lần quân Pháp vào làng càn quét, dân chúng lại bồng bế nhau tản cư, chỉ còn dân quân tự vệ ở lại bảo vệ nhưng cũng yếu ớt lắm. Khi quân Pháp rút, để lại hàng chục xác chết, dân lại trở về chôn cất người chết, dựng lại gian nhà tranh bị thiêu rụi rồi tiếp tục cày cuốc kiếm sống. Cuộc sống đã nghèo khổ nay càng nghèo khổ hơn...
Câu chuyện bắt đầu, một người kể: “Sở dĩ con kên kên sói đầu vì nó ăn mít. Nó đút đầu vào ruột trái mít đục khoét. Mủ mít dính chặt lông. Khi rút đầu ra, lông dính lại. Đầu trọc lóc.” Người thứ hai lên tiếng: “Nói vô lý. Kên kên ăn xác chết, ăn đồ hôi thúi. Mít có mùi thơm. Kên kên không ăn đồ thơm.” Người thứ nhất trả lời: “Nói có lý nhưng xét ra vô lý. Kên kên không ăn mít thường nhưng ăn Sầu riêng. Mít Sầu riêng hôi lắm.” “Nói vô lý. Sầu riêng thơm kiểu khác. Cả triệu người ăn. Cả triệu người ghiền. Điên hay sao mà ăn đồ hôi.” “Bà thấy thơm nhưng tui thấy hôi. Quyền tự do mà. Cả triệu người không ăn Sầu riêng. Cả triệu người thấy Sầu riêng hôi.” “Nói tào lao. Hoa thì thơm. Phân thì hôi. Ai có thể ngửi thấy hầm lù thơm?” “Có thể hôi thúi, nhưng ở đó lâu ngày, quen đi. Thúi cũng như thơm. Giống những người ở xung quanh Kinh Nước Đen.”
Chắc bạn cũng có nghe câu chuyện về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt, từng là đứa trẻ mồ côi bên Việt Nam. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, có thể hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.