Hôm nay,  

Chùm thơ Chúc Thanh

01/06/202216:20:00(Xem: 1527)
Tranh Hoa cua Hoa
Tranh Đỗ Thị Anh Hoa.



Mưa

 

Mưa lất phất cho đời thêm thi vị,

Dạt dào mưa thấm nhuần đất cằn khô

Ngậm ngùi mưa, khóc thương miền quá khứ

Sụt sùi mưa, ai oán kiếp phù vân.

 

Mưa rả rích tách trà xanh vị chát,

Mưa long lanh như ngấn lệ lăn dài…

Mưa thổn thức như thay lời tâm sự,

Mưa u hoài, ghi đậm vết thời gian.

 

Mưa tầm tã nước tràn dâng lênh láng

Bão tố giật từng cơn, hoa lá xác xơ cành

Hãi hùng mưa… sấm sét xé không trung

Mưa ào ạt… trườn mình qua cội đá…

 

Ánh sáng tỏa lan! Mưa đầu mùa tạnh ráo

Bầu trời trong xanh, chim ca hát líu lo…

Lá đâm chồi, hoa nô đùa cùng nắng…

Đôi bướm chập chờn, nắng sưởi ấm tình xuân!

 

Mong Covid qua đi, trời lại sáng.

 

*

 

Ngắm Trăng

 

Ngồi đây mượn chén rượu đầy

Mượn thân tứ đại về say đêm này.

Mượn thêm bụi trúc gió lay,

Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn.

 

Lên non mượn áng mây vờn

Lối xưa mượn lại dấu chân bụi mờ

Hỡi cô giặt lụa bên hồ,

Hãy cho mượn tạm ngẩn ngơ trong lòng.

Ngủ đi này nụ hoa hồng,

Để ta mượn giấc mơ nồng bên hiên.

 

Trăng trong gió mát bạn hiền,

Kề vai mượn cả thần tiên non bồng.

Nâng ly mượn bóng trăng lồng,

Uống vô nghi ngút trong lòng khói mây.

 

*

 

Hát nữa đi em

 

Xuân này tôi sẽ tặng

Cho em cành quỳnh hương

Để lòng em yên vắng

Thơm ngát tình quê hương

 

Tặng cho em chiếc nón

Đan giáp vòng câu thơ

Để em ngồi buông tóc

Xuống đời làm suối mơ

 

Tặng em dòng sông vắng

Hàng dừa xanh đôi bờ

Để em làm thôn nắng

Ủ tình người đơn sơ

 

Tặng em đàn em nhỏ

Bên mái nhà đơn sơ

Em làm trăng hào phóng

Gieo quanh vườn ánh tơ…

 

Tặng em chiều cô tịch

Tiếng chuông chùa chơi vơi

Em làm bông sen nhỏ

Ngủ giữa hồ mây trôi

 

Tặng em thuyền một chiếc

Trong bóng chiều lung linh

Để em làm sóng biếc

Cất câu hò ba sinh

 

Tặng em tòa miếu cổ

Khói hương trầm xa xăm

Để em làm bia đá

Đứng nhắc lời trăm năm…

 

Xuân này em sẽ hát

Tiếng lòng em bay xa

Tình quê hương thơm ngát

Trong lời em đơm hoa

 

Lời em như giọt nắng

Lời em như giọt sương

Thấm vào lòng đất mẹ

Em hát nữa đi em…

 

*

 

Ghi nợ

 

Tháng ngày lẩn thẩn trôi qua,

Ngồi buồn nhớ lại ra ta nợ đời.

Nợ bông lúa chín của trời

Nợ manh áo mặc của người thế gian.

Mẹ cha, nợ những gian nan,

Sách đèn, nợ những khôn ngoan thánh hiền.

Vợ chồng, nợ buổi truân chuyên,

Bạn bè, nợ lúc hàn huyên sum vầy.

Chiều buồn nợ áng mây bay,

Đêm về, nợ bóng trăng lay hiên nhà.

Cuối cùng ta nợ cả ta,

Bao điều đã hứa thì ra chưa làm!

 

Chúc Thanh

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
thân hướng dương cháy xém / gục đầu nhìn về phía mặt trời / tiếng đạn bom vần vũ trên cao...
Mùa xuân Tự Thánh nguyên niên, Trường An tưng bừng khai hội hoa xuân, bá tánh trong ngoài thành hớn hở trẩy hội, nam thanh nữ tú dập dìu, tài tử giai nhân lả lướt, đại gia quyền thế cũng chen chúc vào ra. Trường An chưa bao giờ rực rỡ và đẹp như thế....
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Gái muộn chồng thì thậm khổ/ Trai muộn vợ cũng thậm khổ/ Mây trên trời thì kéo xuống/ Gió ngoài biển thì thổi vô...
Đại Quan họ Đỗ, quê cha đất tổ ở Huyện Nho Quan, Tỉnh Ninh Bình, một vùng núi non hùng vĩ, sơn thủy hữu tình nhưng nghèo. Ninh Bình là vùng đất hẹp, người đông cho nên đất đai quý hơn vàng. Tổ tiên bao đời sống bằng nghề nông, đổ mồ hôi nước mắt trên vài mẫu ruộng, sống chết với ruộng đồng nhưng cuộc đời vẫn không khá.
Một người đứng trước cửa nhà, nhìn ra đường cái, thấy không rõ; đưa tay che ngang mày, chận ánh nắng để có thể ngóng thấy chuyện gì đang xảy ra ở ngả tư. Đó là tầm nhìn.Một người đi giữa cánh đồng, dùng ống dòm nhìn chung quanh, tay điều chỉnh liên tục để ống kính hội tụ điểm nhìn. Ở hướng tây, thấy những bãi hoa dại màu sắc rực rỡ; ở hướng nam, thấy những con chim lạ bay nhảy tung tăng; ở hướng đông, thấy một phụ nữ đang làm gì không thể đoán được. Đó là tầm nhìn. Một người leo lên núi cao, nhìn xuống thành phố, xóm làng, ruộng nương, đường xá, sông lạch, nhỏ như đồ chơi, cảnh nhựa. Bốn bề mênh mông, dường như cảm khái trải dài đụng đến chân trời. Hơi thở tươi mát, lòng mở rộng, cảm thông đất trời. Đó là tầm nhìn. Một người ngồi trong phòng ngày này qua ngày kia, cắm cúi nhìn vào kính hiển vi, theo dõi những con vi khuẩn, quên hết đời sống bên ngoài. Đó là tầm nhìn.
Phải rời bỏ quê nhà vì chiến tranh, người nghệ sĩ Ukraine vẫn tiếp tục dùng tài năng của mình để vẽ tranh biếm họa lột tả bộ mặt thật của cuộc chiến mà Putin đang gieo rắc (Theo tờ Washington Post – bài nguyên tác của MiChael Cavna.) Rạng sáng ngày 24 tháng 2 năm 2022, Vladimir Kazanevsky đang làm việc trong studio của mình ở Kyiv thì nghe thấy tiếng nổ từ Sân bay Quốc tế Boryspil gần đó. Tâm trí ông nhói lên giai điệu của một bài hát thời Thế Chiến II về cuộc xâm lược Liên bang Xô viết năm 1941 của Đức Quốc xã với lời bài hát: Ngày 22 tháng 6, đúng 4 giờ sáng, Kyiv bị ném bom. Và chúng tôi biết chiến tranh đã bắt đầu.
Đôi tay, cánh tay, thân mình của anh bê bết máu, Anh đã men theo hàng rào kẽm gai suốt mười cây số mà không thể luồn bên dưới rào được. Anh cũng không hề thấy một nơi nào có kẽ hở để lách qua. Nhưng mà ở ngay phía bên kia, chỉ cách chừng năm mươi phân thôi, ở bên trên những vòng dây có gai nhọn hoắt làm rách toạc mọi thứ, một thế giới khác sẽ hiện ra, nơi đó nhà cửa không đổ sụp xuống, nơi đó đàn bà, trẻ con không lẩn trốn như thú vật, và đàn ông thì không còn sợ hãi, không còn chịu cảnh đói rách lạnh rét nữa.
Thế mà giờ đây, tôi mất đi khứu giác và vị giác, nghĩa là tôi chẳng ngửi được mùi hương của hoa, của ly cà phê, của người đẹp sức nước hoa Baccarat đắt tiền bước ngang qua; tôi cũng chẳng nếm được thức ăn ngon, mất đi cái sung sướng thưởng thức món sơn hào hải vị trong nhà hàng. -- Tùy bút của một nạn nhân Covid-19. Việt Báo trân trọng mời đọc.
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.