Hôm nay,  

Tuổi mười bảy

03/05/202220:21:00(Xem: 1948)

Truyện ngắn

girl-love-cartoon

 

Em mười bảy xinh đẹp, mộng mơ

Như vạt nắng dưới sân tình cờ

Có chàng đi qua bên cửa sổ

Rộn ràng em viết xuống thành thơ

(Kim Loan)

 

Đọc những dòng chữ trong cuốn nhật ký của con gái, lòng tôi khựng lại, bồi hồi. Chẳng phải vì tôi đang đọc lén. Cuốn nhật ký này, Amanda viết lúc nó đang học High School, hay nói chính xác hơn là năm học lớp Mười Một, tuổi mười bảy.

 

Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tiếp theo là sáu năm dài trên giảng đường Đại Học và hiện đang đi làm Registered Nurse hơn một năm nay, nó đã bỏ cuốn nhật ký học trò vào trong mấy thùng cartons chứa các tập vở, giấy tờ, tài liệu cũ và để dưới nhà kho basement, là nơi chúng tôi sẽ gom góp lại mang đi bỏ rác “recycle” mỗi năm khi xuân tàn chuẩn bị đón hè sang. Không biết nó cố ý hay vô tình để lạc cuốn nhật ký, nên tôi cầm lên xem và sẽ giữ lại giùm nó.

 

Đó là cuốn notebook xinh xắn màu hồng, có nơ nhỏ xíu ngoài bìa, tuy khá dầy nhưng nó chỉ viết vài chục trang. Mỗi trang có ghi ngày tháng nơi góc phải trên trang giấy, viết ra những vụn vặt linh tinh với bạn bè cùng lớp, với mấy đứa bạn gái thân quen mà tôi còn nhớ mặt nhớ tên. Nào là đi ăn kem với Paulette, cô bé người Việt dịu dàng cùng xóm. Nào là cãi nhau với Atoosa, cô bé “hoa khôi Iran” đẹp như người mẫu và thân nhất với nó. Nào là buổi chơi bóng chuyền tại trường vui nhộn. Nào là ba má mới mua cho nó chiếc xe đạp.  Đến mấy trang sau thì viết dài hơn, nhắc đến một nhân vật đặc biệt, dĩ nhiên là nó viết bằng English (vì nó chỉ biết nghe và nói tiếng Việt khá rành rẽ), tôi xin tạm dịch lại đại khái như sau:

 

“Anh Huy ơi! Vậy là hai đứa mình đã quyết định không gặp nhau. Không phải lỗi nơi anh, cũng không phải lỗi nơi em, chúng ta chẳng ai có lỗi, có chăng là không thể phù hợp nữa. Thời gian qua, những tháng ngày hai đứa mình dạy Giáo Lý có nhiều kỷ niệm. Em vẫn nhớ những buổi sáng mùa đông tuyết rơi ăn Pizza sau giờ dạy do Cha Xứ đãi. Em nhớ lần chuẩn bị cho tiệc Halloween, mấy đứa “học trò” nhí nhố dễ thương hết sức. Em nhớ… em nhớ nhiều lắm, và em biết anh cũng không quên. Nhưng có một chuyện, anh nhớ hay không: đôi giầy cao gót màu bạc có dát ánh kim lấp lánh của em mà anh đã cầm giùm em suốt đêm ca nhạc gây quỹ của giáo xứ. Đôi giầy đó, em vẫn đang giữ nó như một kỷ vật của tụi mình, ngay ngắn trong chiếc hộp trong phòng học của em đây…”

 

Huy và Amanda cùng trong nhóm thanh niên trẻ của giáo xứ, tình nguyện dạy Giáo Lý cho các em nhỏ trong nhà thờ sau mỗi Thánh Lễ Chúa Nhật. Lúc ấy Amanda mười bảy tuổi, còn Huy hơn nó bốn tuổi, đang là sinh viên năm thứ hai ngành Engineering. Một hôm về nhà nó nói với tôi:

 

– Mẹ ơi, anh Huy xin số phone của con, và con đã cho rồi, có được không mẹ?

 

Tôi cười với nó:

– Con đã cho rồi thì hỏi mẹ làm gì?

 

Nó hơi mắc cỡ:

– Tại vì dạy Giáo Lý chung với nhau mà không cho cũng kỳ sao á! Với lại, anh Huy có thể hỏi anh trưởng ban Giáo Lý số của con được mà.

 

– Mẹ đùa thôi, bạn bè trong xứ, trong trường lớp, ai hỏi số phone cũng được, có gì sai đâu nà!

 

Tôi cũng hiểu, ở lứa tuổi mười bảy là thời điểm bắt đầu có thêm mối quan hệ với các bạn khác phái là chuyện bình thường. Thế là hai đứa thân nhau, ngoài giờ dạy Giáo Lý, còn là những buổi đi Mall chơi, mua sắm, uống café. Có lần nó mang về khoe chiếc Starbucks Coffee Mug:

 

– Mẹ! Anh Huy tặng con cái mug này. Ảnh nói khi lên Đại Học con sẽ cần nó để uống café mỗi khi chạy đổi giờ trên giảng đường, nhất là khi trời đông lạnh.

 

Rồi nó để trên kệ sách, chưa dám xài đến, vì muốn để dành đúng lúc vào Đại Học như lời Huy dặn. Tình cảm tuổi mới lớn, mong manh như sương khói, dễ tan theo mây trời, rồi hai đứa chia tay. Nó buồn, nhưng tuổi trẻ cũng mau quên, trở lại hồn nhiên với bạn bè. Một buổi tối nó đưa tôi xem một tấm hình, là hình mấy đứa con gái trong nhóm múa của Nhà Thờ. Tôi nói:

 

– Mẹ nhớ đây là ngày văn nghệ gây quỹ, mẹ làm MC, mấy đứa con múa mở màn, đứa nào cũng xinh đẹp, phơi phới, cái tuổi mà không cần điểm phấn tô son vẫn đẹp rực rỡ.

 

Nó hồ hởi:

 

– Bữa đó sau khi múa xong, tụi con thấy còn sớm nên kéo nhau ra ngoài park chụp hình, anh Huy đi theo chụp cho cả nhóm. Được một lúc, chân con bị đau, sưng phồng lên vì mang giày cao gót chưa quen, con phải tháo ra. Vậy là anh Huy cầm giày của con đi theo tụi con cả buổi tối.

 

Rồi nó bật cười:

 

– Cũng may bữa đó mẹ có dư đôi dép nên sau đó con có dép mang, còn anh Huy để quên đôi giày của con trong xe của anh ấy khi chở tụi con về lại nhà hàng văn nghệ. Đến tuần sau đi dạy lớp Giáo Lý, anh bỏ đôi giày vào trong cái hộp thiệt đẹp, ảnh nói Cinderella làm rớt có một chiếc giày, còn con thì… cả đôi!

 

Thì ra đó là đôi giầy nó ghi trong nhật ký, “sẽ nâng niu kỷ niệm” ngày thơ. Tôi âu yếm nhìn con, rồi nhớ cái tuổi 17 của mình.

 

Mùa hè năm đó, trên đường đi học thêm về nhà, tới đoạn đường rầy xe lửa gần Ngã Năm trời đổ mưa tầm tã, bánh xe đạp của tôi trơn trợt trên đường rầy làm tôi té sấp xuống đường, môi sưng vù, máu me chảy khắp miệng và hai cái răng cửa bị bể. Ngày hôm sau anh tôi chở tôi đến một nha sĩ nổi tiếng ở Tân Định, kết quả là không cứu vãn nổi, đành giữ lại chân răng còn tốt, rồi khoan ốc vít gắn hai cái răng (giả) vào. Thuở ấy, kỹ thuật nha khoa ở Việt Nam chưa tiến bộ, họ không có răng tạm thời cho mình trong thời gian chờ đợi, nên tôi phải chịu hai tuần lễ trống hai răng cửa (“hàng tiền đạo” bỏ ngỏ). Trong xóm có anh chàng để ý tôi nhưng chưa bao giờ dám bày tỏ, nhà chàng ở cạnh nhà nhỏ bạn thân của tôi, chắc nhỏ "thèo lẻo" chuyện tôi “bị nạn”, chàng liền lấy hết can đảm đến nhà sau khi uống hết một lon bia (sau này nhỏ kể tôi nghe thế). Tôi ra mở cổng, phải mỉm cười... e lệ bất đắc dĩ để che đi sự trống vắng của hai chiếc răng cửa (hồi đó chưa có khẩu trang thông dụng như bây giờ). Anh ấy nói:

 

– Nghe tin em bị ngã đau lắm nên anh đến thăm.

 

Tôi vờ vĩnh để ngón tay trỏ lên môi… làm dáng và đáp lí nhí:

 

– Dạ cám ơn anh, mà anh về đi, miệng em đang đau không muốn tiếp ai hết á!

 

Chàng năn nỉ:

 

– Anh chỉ muốn vào nhà nói chuyện với em một chút, mười phút thôi, nhé?

 

Không thể dùng dằng nơi cổng, sợ hàng xóm nhìn thấy “dị òm”, tôi đành mở cổng mời anh vào. Suốt buổi nói chuyện, tôi luôn là người lắng nghe anh nói, thỉnh thoảng điểm thêm nụ cười mỉm và khi cần nói lại để bàn tay che miệng, nói lí nhí anh càng tưởng tôi đang cảm động, đang bối rối nũng nịu điệu đàng làm duyên làm dáng với anh.

 

Khi chia tay tôi ra về, anh chàng hồ hởi sung sướng lâng lâng như bay trên chín từng mây, vội về vườn sau nhà hái một rổ mận sọc, nhờ đứa em mang đến cho tôi, cây mận nhà anh ấy nổi tiếng sai trái, ngọt lịm. Tôi đã ăn hết sạch rổ mận trong một buổi chiều (dù thiếu… hai cái răng), còn tình của người ta thì tôi không đáp lại.

 

Dù sao, con gái tôi còn có cái coffee mug và đôi giày kỷ vật, còn tôi chỉ có giỏ mận mà tôi đã… ăn hết từ lâu. Riêng đôi giày đó, với ngần ấy thời gian, với mấy mùa “cleaning đầu hè”, với lần dọn từ căn nhà cũ qua căn nhà mới hiện nay của gia đình tôi, đôi giày cũng không còn nữa (tình cảm đầu đời như chiếc lá thu phai). Nhưng có điều chắc chắn, là đôi giầy của nó, cũng như giỏ mận của anh hàng xóm của tôi, vẫn còn mãi trong ký ức long lanh của tuổi 17 ngọt ngào.

 

Đẹp như một giấc mơ!

 

Kim Loan

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào ngày 6 tháng 12, 2023, nhà thơ, nhà văn, giáo sư văn học và nhà hoạt động xã hội được yêu mến người Palestine Refaat Alareer đã thiệt mạng trong một cuộc không kích từ Israel cùng với người anh, em gái và bốn đứa con của họ. Trong tuần để tang kể từ đó, những lời tri ân dành cho cuộc đời, sự nghiệp viết lách và các hoạt động nghệ thuật tích cực của Alareer đã tràn ngập khắp nơi trên thế giới. Nhiều lời tri ân được đăng cùng với bài thơ cuối cùng “Nếu tôi phải chết” được ông đăng trên Twitter của mình vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Cho đến nay, bài thơ chia tay như một điềm báo đau lòng của Alareer hiện đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng; được đọc trên các sân khấu thế giới và được viết trên các bức tường sân ga tàu điện; được in trên các biểu ngữ, bảng hiệu, cờ và diều, được giương cao trong các cuộc biểu tình đòi ngưng bắn trên khắp thế giới.
Nhà xuất bản của Ocean Vương trên Marketplace cũng như Ocean Vương trên Instagram của mình đã thông báo về cuốn tiểu thuyết mới sẽ được xuất bản vào tháng 6 năm 2025, Emperor of Gladness. “Emperor of Gladness” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Ocean Vương, “kể về một năm trong cuộc đời của một thanh niên ương ngạnh ở New England, người tình cờ trở thành người chăm sóc cho một góa phụ 82 tuổi bị mất trí nhớ, tạo nên câu chuyện về tình bạn. sự mất mát và mức độ chúng ta sẵn sàng mạo hiểm để đòi hỏi một trong những ân huệ quý giá nhất của cuộc đời: cơ hội thứ hai.”
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt: 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam – Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên – được chiếu rọi trên trang giấy rất mực trân trọng, công phu, phức tạp, và nổi bật là kiểu phê bình văn học rất mực thơ mộng của họ Bùi.
Nhận được tin buồn nhà thơ Phan Xuân Sinh sau một cơn bạo bệnh, nhập viện vì bệnh tim mạch, hôn mê sau 10 ngày vô phương cứu chữa đã qua đời tại Texas ngày 28/2/2024. Thọ 76 tuổi...
Từ hồi trẻ, tôi đã có thói quen là những ngày giáp Tết thì bắt đầu chọn một vài bài nhạc xuân để nghe; và trong những ngày đầu năm thì sẽ đọc một cuốn sách. Thói quen “khai sách đầu xuân” có thêm một chi tiết khi tuổi quá độ “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”: đọc một cuốn sách có chủ đề về Phật Giáo. Trong năm Giáp Thìn này, tôi chọn cuốn “Từ Mặc Chiếu Đến Như Huyễn” của một tác giả cũng tuổi con rồng: cư sĩ Nguyên Giác, cũng là nhà báo Phan Tấn Hải. Giới thiệu “tác giả, tác phẩm” dài dòng như vậy, nhưng đối với tôi, người viết đơn giản chỉ là anh Hải, một người anh thân thiết, đã từng có một thời ngồi gõ bàn phím chung trong tòa soạn Việt Báo ở phố Moran. Đọc sách của anh Hải, tôi cũng không dám “điểm sách” hay “phê bình sách”, vì có thể sẽ bị anh phán rằng “… viết như cậu thì chỉ… làm phí cây rừng thôi!” Bài viết này chỉ ghi lại một vài niềm hứng khởi khi được tặng sách, khi đọc qua cuốn sách mà cái tựa cũng đã chạm sâu thẳm vào những điều bản thân đang chiêm nghiệm.
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Thông thường khi nghe hai chữ “cô đơn” chúng ta liên tưởng đến trạng thái tinh thần yếm thế, tâm tư buồn bã, ngày tháng chán chường, thậm chí, cuộc đời trống rỗng. Có lẽ, vì ý nghĩa từ điển của từ vựng này; có lẽ, vì ảnh hưởng văn chương nghệ thuật; có lẽ vì chúng ta đã từ lâu tin như thế, mà không bao giờ đặt một nghi vấn nào. Đây là định nghĩa của “cô đơn” qua Bách thư toàn khoa Wikipedia: “Cô đơn là một trạng thái cảm xúc phức tạp và thường gây khó chịu, đáp ứng lại với sự cách ly xã hội. Cô đơn thường bao gồm cảm giác lo lắng về sự thiếu kết hợp hay thiếu giao tiếp với những cá nhân khác, cả ở hiện tại cũng như trong tương lai. Như vậy, người ta có thể cảm thấy cô đơn ngay cả khi xung quanh có nhiều người. Nguyên nhân của sự cô đơn rất đa dạng, bao gồm các vấn đề về xã hội, tâm thần, tình cảm và các yếu tố thể chất.
Vào những ngày cuối năm 2023, khi mà người Mỹ bắt đầu chuẩn bị cho những bữa tiệc Giáng Sinh, năm mới, bàn tán chuyện mua sắm, thì chiến sự giữa Isarel và Hamas chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Trên vùng đất thánh của cả ba tôn giáo lớn, những kiếp người lầm than chỉ mong có một ngày hòa bình, một ngày không bom đạn. Cũng vào những ngày cuối năm 2023, người Mỹ bắt đầu nhìn thấy một viễn cảnh Ukraine bị bỏ rơi, phải chấp nhận đổi đất lấy hòa bình. Nhiều người Việt cho rằng Ukraine sắp là một Việt Nam Cộng Hòa khác, một đồng minh bị Mỹ bỏ rơi, nhưng sau một thời gian có thể nhanh hơn nhiều.
Vào ngày 6 Tháng 12, giới truyền thông Mỹ đồng loạt đưa tin Taylor Swift, nữ ca nhạc sĩ đầy tài năng, được tạp chí Time vinh danh là “Nhân Vật Của Năm 2023” (Person of The Year). Đây là lần đầu tiên một ca nhạc sĩ được bình chọn danh hiệu giá trị này, càng nhấn mạnh thêm sự thành công và sức ảnh hưởng của cô gái hát nhạc pop-đồng quê. Trước đây, nhiều nhân vật được Time chọn từ năm 1927 là các tổng thống Hoa Kỳ, những nhà hoạt động chính trị lỗi lạc.
Bốn câu thơ này được bố tôi (nhà văn Doãn Quốc Sỹ) ghi lại như một giai thoại văn học, làm lời tựa cho tác phẩm Mình Lại Soi Mình. Bố tôi kể rằng khoảng năm 1984, phong trào vượt biên đang rầm rộ. Một người bạn mới gặp đó, mà hôm sau đã vượt biên rồi! Vào một ngày đẹp trời, bố tôi đạp xe từ Sài Gòn qua Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ để thăm chú Nguyễn Đình Toàn. Đến giữa cầu thì thấy chú đang đạp xe theo chiều ngược lại, cũng định đến thăm mình ở căn nhà hẻm Thành Thái. Hai người bạn gặp nhau giữa cầu. Có lẽ chú Toàn đã nhìn những cánh đồng lúa bên Thủ Thiêm, tức cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm ra bốn câu thơ này.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.