Hôm nay,  

tháng hai ̶ ̶ ̶ những mảnh, những miểng

23/02/202212:55:00(Xem: 1628)
Lied-I-1914_Albert-Bloch
Tranh Albert Bloch.

 

#1

lạc lối trong sương mù

tôi mù

tôi mù tịt

quờ quạng ngu ngơ

cảm ơn định mệnh

vẫn còn đôi tay

để quơ để chạm để ôm để nựng

để dung dăng dung dẻ

để lăn để lắc để lay để lạy

để một ngày bóp cổ định mệnh

để một ngày chân thật với chính mình.

 

#2

cắm đầu cắm cổ chạy

khi vấp ngã mới nhận ra

vẫn chưa vượt qua ngày hôm qua

vẫn chưa bắt đầu ngày hôm nay

thời gian còn lại

nghiến răng sủa và tru

rình rập cái bất chợt

rượt đuổi cái ngậm ngùi cái hối tiếc

choáng ngợp trên phố chiều

cuối ngày đứng tụt hậu

thu mình trong bóng đêm đen đủi.

 

#3

bốc một nắm chữ

quăng qua cửa sổ

nghe tiếng rơi rớt leng keng trên hè phố

không khác ngày cúng cô hồn

tôi ngẩn ngơ không rục rịch

chờ cho đêm về cười rúc rích

ngửa mặt hít thở mùi trăng nguyên tiêu

vu vơ nghe đời đã thâm kim

tri thiên mệnh  ̶ ̶ ̶  hả?

đâu đó dịch vụ mua bán đổi chác nội tạng

không phải để làm phá lấu hay nấu cháo lòng.

 

#4

chiến tranh lây lan

không miễn nhiễm

viễn ảnh:

những mảnh đời đổ vỡ

miểng vụn nát

bê bết máu thịt da

người lê lết xuyên cánh đồng mùa đông

những đứa trẻ lem luốc quấn quýt mẹ cha

không một giọt nước mắt từ khuôn mặt thất thần mỏi mệt  ̶ ̶ ̶ 

đôi nét chấm phá hời hợt

bên không ảnh xám tro tẻ nhạt

có phải đây là sắp đặt cho trò chơi nóng hổi đầu năm?

 

– Quảng Tánh Trần Cầm    

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chắc bạn cũng có nghe câu chuyện về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt, từng là đứa trẻ mồ côi bên Việt Nam. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, có thể hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Nguyễn Hàn Chung...
thăng trầm lên xuống / như những bậc đá trên đồi xanh / tóc bay theo gió / mùa hạ êm đềm thắp lửa mặt trời / trong từng đôi mắt mong đợi / dõi cánh chim bay xa...
Ông bà Năm quê quán ở Thuận Hòa, Sóc Trăng, ông bà sinh cơ lập nghiệp cùng với và tiếp nối tổ phụ tổ mẫu nhiều đời ở quê. Họ yêu đồng ruộng, yêu vùng đất màu mỡ phù sa ruộng vườn gieo trồng thoải mái. Vậy mà sau ngày quốc nạn 30– 04– 1975, họ chật vật vì ruộng vườn, làm nhiều phải đóng thuế nhiều, làm ít thì bị tổ sản xuất phê bình kiểm thảo. Lúa mạ thiếu nước, thiếu thuốc trừ sâu, trồng tỉa khó khăn...
Trời nắng chang chang, thỉnh thoảng từng cơn gió bụi bốc lên bay rát cả mặt, dòng xe máy xình xịch chạy như mắc cửi trên đường. Hai bên lề đường có cả mấy mươi tiệm vịt quay, heo quay, những con vịt quay vàng ươm, có con thì da sậm màu hơi ngả nâu tất cả đều béo nhẫy mỡ, treo tòng teng trong tủ kiếng trông rất bắt mắt. Những con heo sữa quay vàng ruộm hoặc ngã màu cánh kiến, chủ tiệm còn gắn vào miệng nó một cái bông đỏ thắm...
Longwood Gardens là một “vườn hoa” không những nổi tiếng của Tiểu bang Pennsylvania mà còn là một trong vài vườn hoa nổi tiếng nhất của cả nước Mỹ...
Ở Mỹ người ta không ăn mỡ của động vật như heo, bò, gà vịt, vì sợ tăng cholesterol. Nếu ăn mỡ họ ăn bacon, thịt ba chỉ ướp muối. Họ chiên bacon cho giòn, ăn kèm với trứng chiên và bánh mì. Một món điểm tâm rất được nhiều người yêu thích. Tôi thích dùng mỡ nhưng chỉ dùng ở một vài món. Mỡ heo, tôi mua miếng dày, thái hạt lựu, thắng riu riu cho đến khi tóp mỡ héo lại, màu vàng nhạt ngả sang nâu. Tôi vớt tóp mỡ, để riêng ra cho khô và giòn, dùng để kho cá bống. Vì cất nhiều công, nên tôi rất quý tóp mỡ...
Vinh cầm cái ly nhỏ đưa lên “Dô. Anh em !” “Ê. Sao khẩn trương thế, mày? Chưa có miếng nhắm nào vô bụng cả!” Đặt ly xuống, nhìn khuôn mặt bị thịt của Sáu Diên đang cười, Vinh chợt thấy bực mình và cụt hứng...
Thế kỷ trước, truyện Ví Dụ Ta Yêu Nhau* của một nhà văn trẻ đã làm bao nhiêu “kẹp tóc”, “húi cua” say mê một thời. Thế kỷ này, các cô, các cậu ngày xưa, giờ đây là những bà, những ông với mái tóc mặn mà, ít tiêu nhiều muối, có phút chạnh lòng chăng, khi nghe những ví dụ dưới đây?
Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.