Hôm nay,  

Cậu Bé Peter “i Don’t Know”!

6/4/200500:00:00(View: 1977)
tn_06042005_3

Hình Peter

Tuần rồi Tường Chinh tới thăm Trung Tâm Horizon, một trường kèm trẻ học riêng từng em hoặc học chung nhóm dưới 7 em về những môn mà các em còn yếu ở trường học. TC gặp đông lắm, các thiếu nhi Mỹ có, Việt Nam có, Đại Hàn và Trung Hoa cũng có luôn.
TC gặp cậu bé Peter, Việt Nam, 13 tuổi đang học lớp 7, cũng được bố mẹ gửi vào đây để học thêm. Mới 13 tuổi mà Peter đã cao lắm, chắc vì cao nhanh quá nên gầy nhưng khuôn mặt rất sáng sủa, thông minh và đẹp trai. Chỉ có điều, là con trai mà hay mắc cỡ quá. Hỏi gì cũng trả lời: “I don’t know”. Cô giáo Đặng Mỹ Lan phải chạy tới bên để khuyến khích mà cậu bé “I don’t know” vẫn “I don’t know”!

TC: Peter có thích học ở đây không"
Lặng thinh.
TC: Peter có thích cô giáo không"
Gật đầu. Cười.
TC: Học ở đây có gì trở ngại cho em không"
Peter: Có. Không được chơi game nhiều.


À, hiểu rồi. Thì ra cậu bé chỉ thích chơi game. Có lẽ vì chơi game nhiều quá mà bê trễ bài vở nên cậu bé được gửi vào đây học. Nhờ cô giáo Mỹ Lan nhỏ nhẹ, khuyên bảo, khuyến khích mà lúc này cậu bé đã hăng học hơn nhiều. Cô Mỹ Lan trả lời thay cho cậu bé chỉ cười thật dễ thương và lí nhí “I don’t know”.
Mỹ Lan: Lúc đầu, Peter cũng giống như nhiều bạn khác, thường bỏ quên bài “homework”. Mỹ Lan phải liên lạc với cô giáo dạy kèm riêng em, kiểm tra bài vở thường xuyên và liên lạc với gia đình em, đề nghị với phụ huynh hạn chế bớt giờ chơi video game dần dần. Nhờ vậy mà sau đó Peter đã làm bài đầy đủ hơn, thích học hơn.
TC: Cám ơn chị Mỹ Lan. Nhưng Peter có biết tiếng Việt không"
Peter gật đầu.
TC: Có biết sao không nói tiếng Việt"
Peter: I don’t know!
Phải có thêm một thời gian kiên tâm, thương mến, dìu dắt, Peter mới đổi câu “I don’t know” bằng “Tôi hiểu. Hiểu rồi”!
Về chuyện này chắc phải nhờ cô giáo Mỹ Lan!

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Các em thân mến, Tương lai của đất nước đều tùy thuộc vào tuổi trẻ, vì vậy, ở Mỹ, việc mở trường, dạy dỗ trẻ em được xếp vào hàng quan trọng nhất.
Tóm tắt: Ngày xưa có một hoàng tử bị mụ phù thủy giam trong chiếc hộp sắt, bỏ giữa rừng. Một hôm, có công chúa nước láng giềng đi lạc, gặp chiếc hộp và nghe giọng nói của hoàng tử từ trong chiếc hộp sắt, cho biết nếu nàng bằng lòng lấy chàng thì sẽ giúp nàng về nhà. Công chúa về nhà, nhưng không đi cứu hoàng tử, vua cha sai hai cô gái đi và bị phát giác.
Các bạn thân mến, Câu chuyện mà chị Tường Chinh muốn kể cho các bạn đã đến kỳ 4, nhưng vẫn chưa hết đâu các bạn nhé! Các bạn cứ từ từ mà đọc, ngẫm nghĩ xem điều nào thích ứng với mình, và bắt đầu lựa chọn, bắt đầu mỗi thay đổi, các bạn nhé.
Hôm nay cô giáo không ra đề tài đề viết luận văn, bạn nào muốn viết gì cũn (cũng) được, mà viết bằng tiến (tiếng) Việt là được, nên em viết về mẹ của em.
Mỗi năm, lớp dạy tiếng việt của tôi càng có thêm nhiều học trò mới. Có em còn nhỏ, có em đã lớn rồi mà nói tiếng Việt chưa sành sõi, có em còn chưa nói được tiếng Việt nào.
Tóm tắùt: Ngày xưa có một hoàng tử bị mụ phù thủy giam vào chiếc hộp sắt đem bỏ giữa rừng. Ngày nọ có một công chúa đi lạc, nhìn thấy và nghe tiếng nói từ trong hộp phát ra. Nàng hứa sẽ lấy và cứu người trong hộp và được hướng dẫn trở về hoàng cung.
Các bạn thân mến, Tuần này, chị Tường Chinh lại tiếp tục bài của chị, mời các bạn cùng đọc: Các em thân mến,
Em đi học tiếng Việt được hai năm, bắt đầu từ lớp một, vì em đã được bà ngoại dạy tiếng việt ở nhà và nói được nhưn (nhưng) không biết viếc (viết), biết đọc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.