Hôm nay,  

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 1074 Một Di Dân

19/10/201900:00:00(Xem: 3776)
10.20.19TN. BE VIET VAN VIET.Thuc Nguyen

Thức Nguyễn


Khi ngôi nhà của cha mẹ em đã cũ, bị hư hại nhiều, ba mẹ em tìm một người thợ đến sửa lại ngôi nhà, làm lại ván sàn và thay cửa kính.

Toán thợ nhận lời sửa nhà em gồm có ba người đàn ông. Họ là người Mexico, mà mọi người quen gọi là Mễ. Em nhận xét da họ không được trắng lắm, mà hơi đen. Họ cũng không cao lớn, người hơi thấp nhưng mập. Có lẽ vì thế mà họ rất có sức mạnh. Em thấy cả ngày họ làm việc, vác nặng, tất bật mà lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười. Họ nói tiếng Mỹ không giỏi, nhưng khi nói chuyện họ rất cố gắng nên trong câu chuyện em hiểu được nhiều phần. Họ đi làm cả ngày nghỉ, vì vậy em có thì giờ nói chuyện và gần gũi với họ. Họ cũng di dân như gia đình em. Một trong ba người mà em thích nói chuyện và thân nhau, thường kể cho em nghe về bên xứ của họ.

Em hỏi sao anh phải đi làm cả tuần mà không nghỉ ngày nào. Anh cho biết gia đình của anh ấy rất nghèo, lại nhiều anh em. Một trong tám người anh em của anh ấy lại bị bệnh teo xương từ nhỏ. Một người khác bị bệnh tê liệt không đi được. Những người còn lại rất vất vả mà cũng không nuôi nổi mình, nên cha mẹ của anh rất nghèo đói. Một mình anh di dân từ năm mười tám tuổi, nhờ lấy một người vợ da đen nên anh được ở lại. Nhưng nay hai người cũng không còn ở với nhau và anh phải nuôi bốn đứa con. Anh phải làm việc vất vả để nuôi con ăn học và gửi tiền về bên Mễ nuôi gia đình.

Nghe chuyện của anh mà em thương anh quá. Anh làm việc rất siêng năng và kỷ lưỡng nên ba mẹ em cũng rất bằng lòng. Đến lúc xong việc, em nói với ba mẹ em: Đây là những người di dân tốt, họ cũng phải bỏ xứ sở ra đi vì nghèo, cũng như mình phải bỏ đất nước ra đi vì không thể chịu được cộng sản, như ba thường nói. Mình nên giúp đỡ anh ấy. Ba em vui vẻ tặng thêm cho anh một món tiền thưởng nhỏ mà niềm vui của anh lớn quá. Anh cám ơn hoài và sau khi đã xong việc rồi, thỉnh thoảng anh ghé lại nhà, sửa dùm những việc lặt vặt. Em rất quí và cảm phục người di dân này, đã hy sinh hết đời cho gia đình thiếu thốn, nghèo khổ.

Thức Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lần đầu tiên em biết một loại chim rất đẹp, tên nó là chim công.
Năm nay, tôi không dạy lớp cũ mà cũng được lên lớp theo các em. Có nghĩa là lớp mới mà học sinh của tôi vẫn là các em cũ.
Tóm tắt: Ngày xưa trong gia đình nọ có bảy chị em. Sáu cô chị lớn thì sắc sảo, khôn lanh, chỉ có cô Út hiền lành, thật thà, thường bị bỏ quên nên cô có tên là Lãng Quên.
Thiếu nhi Việt Nam đi học...!
Chào bà chẻ Útt! Mùa xuân đã tới Sydney của con rồi. Ban ngày nắng rực rỡ nhưng về đêm hãy còn hơi lạnh một chút.
Các bạn thân mến, Tết Trung Thu không chỉ dành cho thiếu nhi chúng mình thôi đâu các bạn, mà là của tất cả mọi tầng lớp thiếu nhi và cả người lớn!
Vừa Tết Trung Thu xong, cô giáo ra bài là kể lại ngày Tết Nhi Đồng của em. Thưa cô, đây là bài của em.
Tóm tắt: Ngày xưa có một nhà nọ sanh bảy người con gái. Sáu cô chị lớn xinh đẹp, khôn ngoan, còn cô Út hiền lành, thường bị bỏ quên nên mọi người gọi cô là Lãng Quên
Các bạn thân mến, Trung Thu năm nay vui quá phải không các bạn. Mỗi tháng đều có một ngày Rằm, trăng tròn vo nhưng tại sao người xưa lại chọn ngày Rằm tháng 8 mới là Tết Trung Thu?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.