Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số 978: Vào Mùa Đông

12/3/201700:00:00(View: 4587)
Be Hien
Kathleen Hiền Nguyễn.

 
Năm nay, sau Lễ Thanksgiving, trời mới bắt đầu trở lạnh. Buổi sáng em rớt (rất) lười, chỉ muốn nằm trong chăn để được ấm mãi.

Nhưn (Nhưng) em phải dậy vì mẹ đứng bên giườn (giường), kêu goài (hoài). Dậy mau, trể (trễ) học đó nha, con ngoan. Nghe mẹ nóai (nói) ngoan là em dậy liền, vì em có hứa với mẹ là em sẽ ngoan. Mà em ngoan là mẹ cười. Lúc mẹ cười, mẹ rớt (rất) là đẹp.

Vậy là em đi sút (súc) miệng, đánh răng. Vừa xon (xong) là mẹ dọn đồ ăn sáng trên bàng (bàn) rồi. Em với chị em liềng (liền) ngồi ăn và uống sữa. Mẹ noái (nói) uống sữa mới cao lớn, không thì nhỏ như  mấy bạn xì trum trong truyện cổ tích. Xì trum em cũng thít (thích), nhưng các bạn ấy nhỏ quá, đi đường đâu ai thấy!

Hôm nay mẹ bắt em mặc áo len bên trong, rồi áo khoát (khoác) bên ngoài. Em chưa thấy lạnh lắm mà. Nhưng mẹ nói gió đầu mùa rớt (rất) độc, dễ bị ho, cúm, mà em cũng chích ngừa cúm rồi, đâu sợ. Nhưng em cũng mặc vì sợ mẹ nói em không ngoan.


Lúc mẹ chở hai chị em đến trường, ngồi trong  xe rớt (rất) là ấm. Chị em bỏ áo khoát (khoác). Em nhìn hai bên đường, lá cây bắt đầu màu vàng như vẫn còn trong mùa thu.

Nhưng qua một vài dãy phố thì em thấy chỗ đất trống có cái nhà thưòn (thường) hay bày trái cây bán, đã để đầy cây thông xanh. Chị em kêu lên cây thông nhiều quá, họ bán đó, mình mua đi mẹ.

Nhưn (Nhưng) mẹ nói chưa mua. Nhìn các cây thông sắp hàn (hàng) như cây trong rừng, em biết là mùa Giáng Sinh sắp tới. Em cũng biết là mẹ ít khi mua cây thông sớm, nhưng em thích nhà có cây thông để trong nhà mà phải cây thông tươi, vì mùi lá thông thơm lắm.

Giáng sinh tới rồi. Em tưởng tượn (tượng) ông già Noel đang chuẩn bị thùng quà, gần tới ngày, ông sẽ để lên xe cùng bầy tuần lôc chạy băng băng trên tuyết trắng. Em nhìn chị em, chị em cũng mỉm cười, chắc chị cũng đang nghĩ như em.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Chúng ta đang vào phần hai của bệnh trầm cảm ở trẻ em. Một số trẻ em bị bệnh trầm cảm nhưng vì thiếu ý của gia đình, phụ huynh, đưa dẫn các em đến hậu quả trầm trọng. Trong phần hai, chúng ta cùng tìm hiểu nguyên nhân của căn bệnh.
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em, người anh thì lanh lẹ, việc gì cũng làm được, nhưng nhát gan, nghe chuyện ma quỷ là sợ đến rùng mình, sởn gáy. Người em thì khờ khạo, thấy anh rùng mình nên chỉ muốn học nghề rùng mình. Một người coi nhà thờ đem anh về dạy, nhát ma, bị anh xô té xuống gác chuông gãy chân. Người cha giận lắm, cho anh năm mươi đồng tiền, đuổi ra kkỏi nhà. Anh theo người đánh xe ngựa ra đi. Một hôm ở nhà trọ anh nghe chuyện ở lâu đài nọ nhiều ma, ai vào cũng bị ma giết chết nên nhà vua có lệnh, người nào vào đó trong ba đêm mà được yên lành, vua sẽ gã con gái cho. Vậy là anh xin đi. Đêm đầu anh đã thắng lũ ma. Và đến đêm thứ hai... (còn nữa)
Thôi chị đừng nói chuyện súng đạn ở trường nữa, nghe vừa sợ hãi vừa nhức đầu! Thiệt tình có lúc em sợ quá, không muốn đến trường nữa. Cái thời này là thời gì vậy chị, sao súng nổ trong trường nhiều quá! Nhưng bây giờ đang mùa hè, không phải đến trường, em rất thoải mái và chỉ muốn nói chuyện về mùa Hè!
Khi con lớn lên con sẽ là cô giáo dạy vẽ, vì con rất thích vẽ nhiều nhất. Con thích vẽ từ khi con ba tuổi, bây giờ con đã tám tuổi, con cũng còn thích vẽ nữa. Những con thú con thích là con chó, con ngựa và con bướm.
Hôm nay, Tường Chinh muốn trình bày với quý vị phụ huynh, quý em, quý thầy cô một bệnh khác mà trẻ em thường bị mắc phải, đó là bệnh trầm cảm. Bệnh này khó nhận biết ở trẻ nhưng nguy hiểm hơn bệnh tự kỷ hay bệnh rối loạn tăng động mà Tường Chinh đã trình bày trong những lần trước.
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em trai, người anh siêng năng, giỏi giang, việc gì cũng làm được, chỉ là bị nhát gan, nghe chuyện ma quỷ thì sợ đến rùng mình, nổi gai ốc. Người em ngu ngốc, khờ khạo, chẳng biết sợ là gì. Thấy anh nhát gan, nghe chuyện ma quỷ sợ phát rùng mình, thì cậu em muốn đi học nghề rùng mình.
Chương trình tiếng Việt tại Đại Học UCI bắt đầu vào năm 2000. Tôi về lại ngôi trường mà sáu năm về trước tôi là sinh viên, lần này để bắt tay vào gầy dựng một học trình mới mẻ trong khoa Ngôn Ngữ và Văn Chương Đông Á.
Con năm nay 9 tuổi học lớp 4 trường Mỹ và lớp 2 trường Việt Ngữ mỗi ngày Chủ Nhật. Con còn biết múa và hát tiếng Việt. Ở nhà con nói tiếng Việt với ông bà nội và ông bà ngoại nên ông bà thích lắm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.