Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số 869: Về Quê

10/4/201500:00:00(View: 4406)
Quê em ỡ (ở) Việt Nam vì em là người Việt Nam. Ngày mai em sẻ (sẽ) về với ba má em để thăm dì, cậu và chú thím. Em thít (thích) lấm (lắm). Em có chào tạm biệc (biệt) mấy nhõ (nhỏ) bạn của em, nói là em đi về quê và khi về sẻ (sẽ) kể chuyện cho các nhõ (nhỏ) nghe.

Một tuần trước, em được đi mua đồ với mẹ. Em rấc (rất) vui và muống (muốn ) mua thật nhiều kẹo cho các em họ vì nghe nói kẹo ỡ (ở) bên đó độc lấm (lắm), vì người Trung Quốc bỏ đồ khôn (không) tốt vào, ăn rấc (rất) có hại. Nhưn (Nhưng) mà má nói mua ít thôi, vì mua nhiều sẻ (sẽ) bị bỏ lại, va li nặng lấm (lắm), mà số kí-lô họ cho đem theo khôn (không) nhiều. Em rấc (rất) là tiết (tiếc).

Em soạn đồ, quần áo vừa đủ. Em mang theo ba cái áo tắm, vì em thít (thích) tắm biễn (biển). Em cần theo hai hộp chery vì em họ của em đã viếc (viết) thư cho em, nói muống (muốn) được ăn chery của Mỹ.

Em rấc (rất) nôn nao muống (muốn) lên máy bay, nhưn (nhưng) em cũn (cũng) sợ mấy người làm việc ở phi trườn (trường) lấy đồ của em. Ở phi trườn (trường) đã nhiều người mất đồ. Dì của em kễ (kể) đã bị lấy mất một thùn (thùng) đồ ngay trướt (trước) mắt.

Cô ơi! Em khôn (không) biết viếc (viết) gì nửa (nữa), vì em đang nôn lên máy bay về quê. Cô nhớ sữa (sửa) chính tã (tả) cho em, nếu khôn (không) người ta sẻ (sẽ) cười em học chưa giỏi. Em nghe lời cô dặn nên khôn (không) nói học dốt.

Vy Nguyễn

Lớp Bốn

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Đúng hôm nay, các bạn thiếu nhi được đến tham dự ngày phát Giải “Bé Viết Văn Việt”, cũng như hàng năm, giải “mầm non” này được dựa vào những cây “thông lớn” vững chãi.
Bà phù thủy đã cho người đàn bà hiếm muộn một hạt lúa. Người đàn bà đem về trồng, hạt lúa mọc mầm thành một cây hoa và cô bé tí hon ở giữa nhụy của bông hoa đó.
Chị em tên là Bảo Trân, tên ở nhà là chị bé Nhỏ, mà em đâu thấy chị nhỏ, chị cao lắm, mà gầy, gầy ốm thì đâu phải là bé.
Mình tên là Bích Đào, tên Mỹ của mình là Catherine. Năm nay mình 10 tuổi. Vì ba mình là Mỹ lai da den, nhiều đời, nên khi sinh ra mình, da mình không trắng, mà nâu.
Cô bé Tí Hon ngồi trên tàu lá sen, khóc sướt mướt vì không muốn ở nhà của lão cóc và không muốn lấy thằng con gớm ghiếc của lão cóc già.
Đã nhiều năm, tôi không hề nghỉ Hè vì tôi chẳng đi đâu. Hơn nữa, Trung Tâm Việt Ngữ nơi tôi cộng tác vẫn mở lớp Hè cho các em,
Mùa hè qua thật nhanh và em đã phãi (phải) đi học lại. Nhưn (Nhưng) em vẫn còn thít (thích) mùa hè, còn rớt (rất) là nhớ biển, nhớ tuần lễ xa nhà, ở với dì em.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.