Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

18/02/201200:00:00(Xem: 21284)

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

Sống Theo Luật Tự Nhiên...

Trương Ngọc Bảo Xuân 

Tháng hai. Mới vừa tết, giờ đã qua tháng hai, mau quá. Làm như càng ngày trái đất quay càng nhanh hay sao?

Hôm nay trong sở, bà Minh dúi vô tay chị Diệu mấy gói. Mở ra, là mấy gói hột giống. Chị Diệu cười vui, đưa lên đọc. Nào là hột đậu bắp, hột cải xanh, hột ớt bell, hai ba gói hai ba màu xanh đỏ vàng, chị Minh nói:

-Cà thì mua cây về trồng, nhanh hơn, năm nào tôi cũng trồng hai cây.

Chị Diệu hỏi:

-Ủa, chớ hổng phải cà trồng năm rồi năm nay lên trở lại sao?

Bà Minh nói:

-Lên chứ, nhưng trái sẽ không tròn. Trái nó sẽ méo mó giống như bị sâu ăn. Tôi trồng cây mới, năm nào cũng thế. Chị hãy nhổ bỏ hẵn cây cũ đi, đừng tiếc. Mỗi cây cà chỉ hai ba đô thôi, cao ngần này (bà đưa hai ngón tay ra làm hiệu, cỡ 20 inches).

Chị Diệu nói:

-Ừa. Tui chưa từng trồng đậu bắp. Khó trồng hông?

Bà Minh lắc đầu:

-Khó gì, cứ rãi hột tưới nước tự nó lên. Khi lên cao cao thì chị phải làm cái dàn cho nó dựa. Trồng cho vui vậy mà.

Chị Diệu trố mắt ngó bà Minh:

-Trồng cho vui? Xời ơi, trồng lấy rau lấy trái để ăn, cho tốt cho khỏe không ái ngại chuyện hóa chất bậy bạ sợ ung thư bịnh hậu vân vân và vân vân, bây giờ từ nhánh gừng củ tỏi cũng nhập từ Trung quốc ăn vô chết hồi nào không hay, ai qưởn mà trồng rau trồng cải bỏ công bỏ của tưới nước săn sóc chỉ để cho vui, bà chị?

Bà Minh cười ha hả:

-Úi giời, làm gì mà mắng tôi một hơi xối xả thế. Ha ha ha…thế, chị không thấy vui khi nhìn từng lá non mới nhú, mân mê từng cánh hoa mới hé, từng trái đậu đeo tòng teng lớn lên từ từ sao?

Chị Diệu cũng cười, cố nói:

-Tui nhìn tui thấy là lunch là dinner là bữa ăn tươi tốt hê hê hê…mà nói nào ngay, thấy rau cỏ mọc lên cũng cũng…vui chớ hê hê hê…chị nói đúng, trồng cây trồng bông trồng rau vừa cho vui và cho ăn hê hê hê…

Cô Hoa nãy giờ nghe hai bà chị đối đáp, bây giờ thấy hai ngừơi cười khà, cô xen vô:

-Trời trời, coi hai bà kìa, y như hai đứa con nít. Noí chuyện khi thì như gây lộn khi thì cười hi hí ngả ngiêng như hai cô thiếu nữ “teenager” thiệt tình! Sao? trồng gì chia cho tui với. Tui cũng muốn trồng. Chừng nào rãi hột?

Bà Minh nói:

-Nhìn cái bao đây nầy, họ dặn mình tháng nào mới rãi hột đây. Nhìn cái bản đồ và màu sắc khác nhau chia ra cho những tiều bang nầy, tiểu bang Cali ta mang màu cam, là xứ có nắng ấm tình nồng, rãi hột vào tháng tư.

Cô Hoa nói:

-Trời trời. Tới tháng tư mới rãi hột thì chừng nào cây mới lên? chừng nào mới có trái cà trái đậu mà xơi? Mùa hè thì chúng em đi du lịch. Thì giờ đâu tưới nước. Thôi, cám ơn, em ra chợ mua cho gọn.

Chị Diệu nói:

-Thiệt tình, mấy ngừơi trẻ tuổi, trồng khỉ gì, vậy thì thôi, trả gói hột lại đây, để hai bà già nầy trồng lên trái lên rau hái đem vô cho cô là xong. Cứ ra chợ mua cho gọn ăn cho tiện rồi đừng vô đây hô hào tẩy chay hàng nầy hàng nọ nha. Cũng là cô, email tùm lum cái vụ đó hằng tuần. Chán mớ đời!

Cô Hoa cười hì hì hì:

-Có chi mà chị la em quá. Chị cũng từng trẻ tuổi như em mà. Vậy, hồi đó, hồi chị bằng tuổi em, chị có trồng bất cứ rau cỏ gì không?

Chị Diệu nói:

-Hông. Nhưng mà, hồi đó rau cải các thứ là made in USA, chưa nhập hàng ngoại, chưa nguy hiểm.

Bà Minh xen vô:

-Hàng ngoại còn tùy. Đừng vơ đũa cả nắm. Thôi nghe nầy, tôi đọc một chuyện hay lắm, có muốn nghe không?

Chị Diệu hỏi:

-Chuyện gì chị? Vui buồn? muốn nghe chuyện vui thôi nghe.

Bà Minh nói:

-Không vui không buồn. Nghe này,

Chuyện Bơ và Đá Cuội

Thiền sư S.N. Goenka

Tâm Diệu dịch

Một ngày nọ có chàng trẻ tuổi vừa buồn vừa khóc, tìm đến Đức Phật. Đức Phật hỏi, "Cái gì sai trái đã làm nhà ngươi khóc?"

"Thưa Ngài, cha con chết ngày hôm qua."

"Thì nhà ngươi làm gì được? Ông ấy đã chết rồi, buồn khóc chẳng thể làm ông ấy sống lại."

"Vâng, thưa Ngài, con hiểu điều đó; buồn khóc chẳng thể làm cho cha con trở về với con. Nhưng con đến đây cầu xin Ngài một điều: xin Ngài hoan hỷ làm một điều gì đó cho người cha quá vãng của con!"

"Vậy ta có thể làm gì giúp cho cha con?"

"Thưa ngài, xin ngài làm một cái gì đó. Ngài là đấng toàn năng, chắc chắn ngài có thể làm được. Ngài hãy xem, các vị tu sĩ cúng tế, các thầy phát giấy xá tội, đã cử hành những nghi thức cúng lễ cầu siêu giúp người quá cố. Và nghi thức cúng tế cầu siêu nếu được tổ chức sớm ở đây, thì cánh cửa trên thiên giới sẽ được mở ra sớm và người quá cố sẽ được siêu thăng về nơi đó. Họ sẽ nhận được giấy nhập cảnh. Thưa Ngài, Ngài là đấng toàn năng, Ngài có đầy đủ quyền lực! Nếu Ngài chủ tế nghi thức cầu siêu cho cha con, cha con không những nhận được giấy nhập cảnh nơi thiên quốc mà ông ấy sẽ được ở thường trú luôn. Thưa Ngài, xin Ngài hoan hỷ giúp cha con!"

Biết rằng chàng trai trẻ tràn ngập nỗi đau khổ chắc khó có thể hiểu được những lý lẽ phải trái trong lúc này, nên Đức Phật đã phải dùng một phương tiện khác giúp cho chàng ta hiểu. Vì thế Phật nói: "Nhà ngươi hãy đi mua hai cái chậu đất nung." Chàng trẻ tuổi lấy làm sung sướng, nghĩ rằng Đức Phật đã nhận lời làm lễ cầu siêu cho cha hắn và đã tức tốc đi chợ mua hai cái chậu bằng đất nung.

"Được rồi," Phật nói, "đổ vào chậu thứ nhất đầy đá cuội, chậu thứ hai đầy bơ." Chàng trẻ tuổi làm y như lời Phật dạy.

"Bây giờ bịt miệng cả hai chậu lại, xong bỏ xuống hồ nước". Chàng trai trẻ làm xong, hai chậu chìm xuống dưới đáy hồ. "Bây giờ" Phật nói, "đem cái gậy ra đây, chọc bể cả hai chậu." Chàng trẻ tuổi rất lấy làm sung sướng, nghĩ rằng đức Phật đã cử hành nghi lễ cầu siêu cho cha hắn.

Theo tập quán cổ truyền cổ Ấn Ðộ, khi người cha chết, người con làm lễ hỏa táng. Vào khoảng giữa thời gian thiêu, người con dùng cây gậy thọc và làm vỡ sọ đầu. Cũng theo niềm tin cổ truyền của họ, cho đến khi sọ đầu được mở ra nơi trần gian này thì cánh cửa thiên giới cũng được mở ra. Vì thế chàng trẻ tuổi tự nghĩ là, "Cha ta đã được thiêu đốt ngày hôm qua. Như là một biểu tượng, đức Phật muốn mình làm vỡ các chậu ngày hôm nay!" Chàng cảm thấy sung sướng nhiều với nghi thức này của Đức Phật.

Chàng trẻ tuổi đã dùng cây gậy làm bể hai chậu. Lập tức, chậu đựng bơ bị vỡ, bơ nổi lênh láng trên mặt hồ nước. Chậu kia đựng những hòn đá cuội vẫn nằm yên dưới đáy hồ. Rồi Đức Phật nói, "Chàng trẻ tuổi, đó là những gì ta đã làm. Bây giờ hãy mời các thầy cúng tế và nói với họ hãy tụng kinh và cầu nguyện: 'Hỡi các viên đá cuội, hãy nổi lên, hãy nổi lên! Hỡi bơ ơi, hãy chìm xuống, chìm xuống! Hãy cho chúng ta xem sự kiện xảy ra.'"

"Ồ, thưa Ngài, Ngài nói đùa với con! Không thể nào như thế được, những viên đá cuội nặng hơn nước, chúng chìm xuống đáy. Chúng chẳng thể bao giờ nổi lên được. Đây là định luật tự nhiên! Và thưa Ngài, bơ nhẹ hơn nước, chúng nổi lên mặt nước, chẳng bao giờ có thể chìm xuống được. Đây là định luật tự nhiên."

"Chàng trẻ tuổi, nhà ngươi biết nhiều về định luật tự nhiên, nhưng nhà ngươi đã không hiểu về định luật tự nhiên này. Nếu trong suốt cuộc đời của cha nhà ngươi mà ông ấy đã làm những điều nặng như những viên đá cuội, cha nhà ngươi sẽ bị đọa, ai có thể giúp cha nhà ngươi siêu thoát lên trên được? Và nếu tất cả việc làm của cha ngươi nhẹ như bơ, ông ấy sẽ được siêu thoát; ai có thể đè ông ta xuống được?"

- Nếu chúng ta hiểu định luật tự nhiên và sống theo luật tự nhiên này, chúng ta sẽ vượt thoát khỏi những khổ đau và bất hạnh của cuộc đời.

Nói xong, bà Mình cười khà. Cô Hoa nói:

-Thật tình em rất thích những chuyện như thế này. Có nhiều ý nghĩa và nhắc mình nhớ, phải không hai chị.

Hai bà chị cùng gật đầu. Chị Diệu cất mấy gói hột vô bóp, mọi người xây trở vô, tiếp tục làm việc.

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả.
Thịt ếch là một nguyên liệu rất tuyệt vời trong nền ẩm thực Việt Nam, bởi những món ăn từ thịt ếch không chỉ đem lại mùi vị khó cưỡng mà còn thu hút người dùng bằng vị dai dai ngọt ngọt từ thịt ếch dù được chế biến bằng bất cứ hình thức nào.
Khi gặp cảnh khó khăn, cứ tiếp tục! Khi bạn gặp nhiều lời từ chối làm bạn muốn bỏ chạy và đầu hàng, cứ tiếp tục! Khi bạn không biết bạn có ăn hay có tiền trả bill cho ngày mai không, cứ tiếp tục!
Lần kỷ niệm ngày cưới gần đây, mình ghi trên facebook của chồng bốn câu thơ: “Họ đã từng mơ chuyện viển vông, Vác gàu cùng tát cạn biển Đông. Nhưng vì cuộc sống, vì sinh kế Cưới về toàn nói chuyện tiền nong”.
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.
Kính mời quý độc giả góp vào mục Góc Ảnh Gia Đình mọi loại ảnh gia đình hay ảnh của "chàng và nàng" như ảnh sinh hoạt gia đình, cảnh thiên nhiên, ảnh ông bà & cháu, cha, mẹ & con, ảnh bé bi, ảnh các bé dự thi, đám cưới, trăng mật, sinh nhật, họp mặt, du ngoạn, đủ loại... Xin gửi điện thư (email) về Gia Đình: giadinh@vietbao.com
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ… là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả. Các bạn có thể kể chuyện tình, đời sống hôn nhân, hay chuyện gia đình, chuyện nuôi dạy con, kỷ niệm thời đi học, thời tuổi trẻ, tuổi thơ, những hồi ức, tâm sự …. của bạn, hay chia sẻ những bài viết hữu ích nói về tình yêu và đời sống gia đình, quê hương đất nước, … cho tất cả bạn đọc Việt Báo và Việt Báo Online cùng thưởng thức hay học hỏi từ chuyện tình/chuyện gia đình, bài viết của bạn.
Sắn nước (water chesnut) khui trong hộp ra xả với nước cho sạch, xắt hột lựu cho vào một tô nước có pha màu đỏ. Chuẩn bị một tô bột năng, khi sắn nước đã thấm màu đẹp, vớt sắn nước bỏ qua tô bôt trộn cho sắn nước được bọc một lớp bột.
1. Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên. Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, SỨC KHOẺ là của mình.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.