Hôm nay,  

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

12/11/201100:00:00(Xem: 25554)

Chuyện Trong Nhà Ngoài Ngõ:

Buôn có bạn bán có phường...

Trương Ngọc Bảo Xuân

Hôm nay con dâu bà Ba bán garage sale.

Hôm qua trời mưa tầm tã cả ngày, hôm nay nắng lên sáng ngời. Tin tức cho biết ngày mai sẽ lại đổ mưa từ sáng tới tối. Thời tiết ở Cali thiệt là ngộ, làm bà nhớ hồi nhỏ cùng “đám bạn tắm mưa” hàng xóm hay rống lên ca:

Mùa nầy “đi đâu cũng nhớ mang theo cây dù, dầu cho mưa nắng nhớ mang theo cây dù…”

Vụ bán garage sale này, cứ cách vài tháng vợ chồng nó với vợ chồng thằng bạn thân hợp nhau cho đỡ tay đỡ chân.

Mỗi lần như vậy vợ chồng tụi nó vui lắm vì tống bớt một mớ đồ trống bớt nhà cửa và có chút đỉnh tiền để ra Mall rinh về món khác!

Thử hỏi, làm sao mà không bán đắc cho được" những thứ gì của tụi nó mua toàn là đồ “xịn”, mua một trăm chừng bán thì giỏi…một hai đồng bạc là nhiều. Trời trời, thấy bán như đồ bỏ mà bà tiếc của xót ruột, trời trời, vậy mà tụi nó mừng hỉ hả!

Trời còn tối hù, nằm trong giường bà Ba đã nghe văng vẳng tiếng nói chuyện ríu rít. Chợt tỉnh, bà lồm cồm ngồi dậy vén màn cửa nhìn ra sân trước thì thấy lố nhố người.

À, đã có khách tới coi đồ sale.

Mấy lần trước thấy chuyện bán buôn này vui quá chừng, kỳ này bà Ba cũng hợp tác làm ăn với con dâu. Cả tuần lễ, đi làm về cơm nước xong xuôi bà bắt đầu tảo thanh những thùng những hộp những tủ, những đồ đạc cả chục năm bà không mó tới chứa trong nhà để xe. Gọi là nhà để xe nhưng xe đâu được để trong “nhà” mà dầm mưa giải nắng ngoài sân vì trong “nhà” đầy đồ chồng chồng lên tới nóc.

Trời đất ơi, đâu mà lòi ra dữ thần đồ vầy nè" Bà mua sắm điên khùng gì hay sao" Có thua gì con dâu đâu nà" Nhìn đồ thấy choáng váng thấy mà ngán.

Quần áo giày dép, mấy đôi giày cao gót bằng da, bây giờ mang có mà té chổng gộng, có đôi bà nhớ chưa từng mang đi đâu, thấy đẹp thì mua, mua về để đó, hoặc quà tặng hay quà trao đổi vào dịp lễ Giáng Sinh, để dành kỷ niệm, có quần có áo còn nguyên cái hiệu đính chưa tháo ra. Đồ xài vật dụng đồ chưng, hầm bà lằng, chén dĩa nồi niu ôi thôi thấy mà chóng mặt.

Sao bà cũng phí tiền dữ vậy ta" vậy mà cứ than phiền con dâu!

Kỳ này, bà hỏi, thì nghe nó sốt sắng lanh lợi truyền nghề:

-Má cứ soạn đồ ra để sẵn, sáng năm giờ tụi con đem ra bày ngoài sân. Món gì muốn bán cũng có thể có người mua mà Má. Thường thường những người chuyên lùng đồ garage sale để mua đi bán lại chợ trời nên họ rảo sớm lắm, phải bày hàng ra cho xong trước sáu giờ sáng đó má.

Nhìn ra sân cảnh nhộn nhịp, bà thấy có người mẹ dắt đứa con, thằng bé thấy đống đồ chơi là ngồi thụp xuống đưa tay ra cầm ngay món nó thích rồi hý hoáy tìm cách chơi. Cảnh này làm bà chợt nhớ kỷ niệm xưa.

Hồi mười mấy năm trước, khi con út mới mấy tuổi, lần đầu tiên bà mở bán garage sale. Đó là do nơi khúc đường bà ở họ cùng tổ chức ngày buôn bán có giấy phép của city nên cũng bắt chước họ vừa bán vừa nhìn ông đi qua bà đi lại chơi luôn và cho có tình hàng xóm đoàn kết.

Buôn có bạn bán có phường mà lỵ!

Cả buổi sáng cũng bán lai rai được vài món, con út bà thức dậy chạy ra cầm cái bánh nướng vừa ăn vừa nhõng nhẽo với mẹ. Khi có một thằng bé kia vừa cầm một món đồ chơi trong đống đồ chơi của con bà, thằng con òa ra khóc, đòi lại. Người mẹ thấy con bà khóc quá, cô ta liền giựt món đồ chơi trên tay con mình, đưa trả lại con bà. Thế là thằng bé con cô ta òa ra khóc. Vậy là cả hai đứa bé cùng khóc rùm trời. Đứa thì sắp mất món đồ chơi mà nó bỏ bù lăn bù lốc nên bà mới gom lại đem ra bán, ai mà dè nó nhìn được, chắc là món đồ nó ưa thích nên mới khóc dữ thần! Thằng bé kia khóc vì không mua được món đồ chơi nó “chíp” trong bụng.

Mọi người đang lựa đồ ai cũng ngừng lại, cười cười, nhìn hai đứa trẻ đang sướt mướt, mỗi người góp một câu, ra điều chuyện này thường xảy ra.

Ông chồng bà thấy cậu quí tử nước mắt lả chả, nóng ruột, liền biểu bà thôi thôi dẹp dẹp hổng buôn bán gì hết.

Từ đó về sau, năm nào bà cũng soạn đồ đạc dư không xài nữa đem cho goodwill, trước làm nghĩa sau để trừ vô thuế lợi tức khai hằng năm. Trước khi vô thùng vô bao bà luôn luôn kêu hết mấy đứa con cho nó soạn lại coi có món nào “quí báu” của tụi nó không.

Nhớ hồi mới qua Mỹ, nhà mấy chị em bà mê tiệm bách hóa KMart. Mê cái bóng đèn màu xanh quay mòng mòng. Mỗi lần vô tiệm, bà và lũ em cứ dáo dác tìm cây đèn xanh ở hướng nào vì quày hàng nào bán sale là máy phóng thanh rao ầm lên rồi nhân viên bật bóng đèn xanh lên là thấy khách hàng chạy tới, tranh nhau mà lựa vì thường thường những món hàng ấy rất là rẽ và đèn xanh chỉ bật lên có vài phút thôi, khi đèn tắc thì hết sale món đó. 

Thế nhưng, mê sắm đồ rẽ, có khi mua rồi đem về để đó, có đụng tới đâu" quần áo thì hàng vải quá tốt quá chắc chắn, đường may kỹ lưỡng, bận hoài không thấy cũ không sờn cổ không rách vai. Đó là thời ấy chưa có hàng Trung Cộng tràn ngập như bây giờ, mọi thứ đều mang nhãn hiệu made in USA. Bởi, ai cũng nói đồ Mỹ vừa bền vừa chắc.

Về sau, bà mới mua hàng nhập từ mấy nước Ấn Độ hay Nam phi giá cả có hơi nới hơn. Khoảng mười mấy năm trước bắt đầu có hàng made in VietNam. Mà ngộ, món gì nhìn thấy hạp nhãn, xinh xắn tỉ mỉ dễ thương, quần áo thì vừa vặn từ chiều ngang lẫn chiều dài, lật nhãn hiệu ra thì thấy made in VietNam.

Cỡ trưa trưa, chị và ba người em của bà đem thức ăn tụ lại cùng vài bịch đồ đạc thảy ra bán luôn. Nhưng, trước khi bán thì mấy chị em xổ tung ra rồi mạnh ai nấy lựa, thích cái nào giữ lại cái đó. Ha! Thêm một mớ đồ! Chứa!

Chiều chiều khi vắng khách rồi, xúm lại dọn dẹp, khám phá ra, con dâu bị mất cái điện thoại IPod, bạn nó, cởi đôi giày đang mang ra mang đôi dép cho gọn, bị mất tiêu đôi giày. Cái điện thoại có chữ I đầu, bộn bạc, còn đôì giày cơỉ ra để đó, chắc có ngươì hỏi mua, đứa khác bán mất, hỏng chừng tặng thêm nữa, cái gì để ở dưới đất là bán tuốt, ga-ra sale mà. Còn mấy chị em bà Ba thì lựa được vài món, chắc là cũng rinh về để đó nhìn! Cũ người mới ta mờ.

Khi xúm lại đếm tiền, những món của bà Ba bán được: máy giặt máy xấy, hai tủ đựng quần áo, cái hàng rào, máy bơm nước hồ bơi, vật dụng của computer, hai phần ba quần áo cũ giày dép và linh tinh, tổng cộng tiền thu là trăm sáu mươi hai đô. Con dâu và bạn nó thì không biết bán được bao nhiêu. Điều đáng buồn cười, bạn con dâu có cái tivi để trên cái tủ, người mua chỉ muốn mua cái tủ, nằn nì qua lại, nài nỉ mua dùm luôn cái tivi 32 inchs chỉ 5 đô la thôi mà ai cũng lắc đầu, chỉ muốn cái tủ, không thèm cái tivi màu.

Bà Ba nói thôi thì tụi bây khiêng lên để trong xe của bà để mai đi làm rinh vô cho văn phòng. Nhỏ bạn con dâu mừng quá vì nó khỏi phải khiêng trở về nhà.

Một ngày phải nói là vui kể gì!. 

Trương Ngọc Bảo Xuân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc đời sẽ xảy ra theo sự lựa chọn của mình
Thực hiện trong vòng 45 phút
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm
Ông Bà thì ở tận California, vài ba tháng nhớ con nhớ cháu lại phải mua vé máy bay đi Dallas
Christine Nguyễn được Ryman Arts cấp bằng về nghệ thuật tại Đại Học California State University in Fullerton hôm 8 tháng 6 năm 2019. Cảm ơn anh Khanh Nguyễn đã gửi hình.
Mời Tham Dự Kể Chuyện Tình, Chuyện Gia Đình, hay Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Xẻ Kể Chuyện tình, Chuyện Gia Đình, Kỷ Niệm, Hồi Ức, Chia Sẻ … là mảnh sân chung dành cho tất cả quí vị độc giả.
Tự làm sữa đậu nành tại nhà sẽ giúp bạn được thưởng thức thứ đồ uống vừa ngon, ngậy lại vừa đảm bảo chất lượng, vệ sinh an toàn thực phẩm.
Ngày nay nhiều người quan tâm về lối sống của mình. Câu nói: “Tôi đang tìm một cuộc đời có phẩm chất hơn,” hay là “Tôi chỉ muốn đơn giản hoá đời mình,” được nói ra rất thường.
Là dân tỵ nạn ở đất người, một trong những câu lăng mạ kỳ thị nhất người da trắng có thể nói với tôi là "go back to your country".
Gia đình chị Thái Hòa đi thăm viếng cảnh Hearst Castle ở San Simeon, California. Cảm ơn anh chị Thái Hòa đã gửi hình cho Trang Gia Đình của Việt Báo.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.