Hôm nay,  

Thơ Thơ (04/23/2007)

23/04/200700:00:00(Xem: 1605)

Làm Sao Quên

Sẽ có một ngày chinh chiến tàn
Việt Nam lịch sử bước sang trang
Vẫy tay từ giã đời binh nghiệp
Tuổi vẫn em ơi! Chửa muộn màng…

Tiếng súng yên rồi, Bắc với Nam
Cùng chung ý hướng phát từ tâm
Góp tay xây dựng cơ đồ lại
Xóa hết đau thương bụi cát lầm!

Một dãy giang san hình chữ S
Biển đầy tôm cá, đất phì nhiêu
Niềm vui biết kể sao cho hết
Đất nước vinh quang dáng diễm kiều!

Anh sẽ cùng em vui hôn lễ
Tiệc tùng đầy đủ bạn năm xưa
Những người lính đã từng anh dũng
Đổ máu lập công dưới bóng cờ…

Anh làm thầy giáo, em cô giáo
Mình dạy văn chương đến cuối đời
Rỗi rảnh anh làm thơ đăng báo
Ca tụng em, người vợ tuyệt vời…!

Nhưng mà em ạ! Đời không dễ
Dù chỉ là mơ em gái ơi!
Một tháng Tư- Trời ơi thời thế
Đã phủ mây đen, lấp bước đời…!

Bắc quân có phải là dân Việt"
Cùng giống Tiên Rồng nước Văn Lang"!
Dân chúng miền Nam đang rên siết
Nhìn cờ sao máu- mắt ngỡ ngàng…

Giặc về trút cả căm hờn oán
Vào những người trai lính Cộng Hòa
Dân chúng là thù không phải bạn
Cùm gông, tù ngục khắp sơn hà…

Mộng chỉ bình thường em gái ơi!
Đành thôi lỗi hẹn trách chi đời
Giặc về man rợ như lang sói
Mất hết niềm tin- vắng tiếng cười.

Ta sống quằn thân giữa tội tù
Áo em sờn rách úa trời thu
Ngàn năm ta vẫn không quên được
Giặc Bắc vào Nam cuối tháng tư…

Thy Lan Thảo

*

Mẹ Ơi! Làm Sao Quên!

Con biết Mẹ giờ mòn mỏi đợi,
Một ngày quang phục đẹp quê hương,
Cho đàn chim Việt bay về tổ,
Và tiếng cười vui rộn phố phường.

Bao năm xa cách bao đau xót,
Con Mẹ tan hàng đi bốn phương,
Dù cuối chân trời hay góc bể,
Vẫn nặng lòng thương nhớ cố hương.

Ba mấy  năm dài rồi đó. Mẹ!
Nhuốm bụi thời gian tóc bạc màu,
Còn chảy trong tim dòng máu đỏ,
Còn nghe nhức nhối vết thương đau.

Người ở bên kia biển Thái Bình,
Sống mòn, cho hết kiếp phù sinh,
Mẹ ơi! Nhắc nhớ chi thêm hận,
Quên làm sao được! Tháng Tư Đen!

Hoàng Yến

*

Ta Trách Ai Đây"

Ta với người từ một núi sông
Từ khi… làm được cái gì không
Hay là cũng chỉ thơ và thẩn
Cho  bớt cơn đau muối xát lòng"

Ta có mơ da ngựa bọc thây
Ngoảnh đi ngoảnh lại đã bao ngày
Quẩn quanh vương vấn  tình thê tử
Mỗi độ xuân về nâng chén cay!

Ta có người yêu chia đắng cay
Cầm chân ta suốt bây lâu nay
Soi gương chẳng nhận ra ta nữa
Biết trách nàng hay trách ta đây"

Ta bá ngọ  ta cũng đã nhiều
Nhưng sầu  chẳng bớt được bao nhiêu
Xòe tay gầy guộc lên che mặt
Chẳng giấu được đi dáng xế chiều!

Ta đã trải lòng với gió mây
Mong người xưa hiều nỗi đau này
Nếu đời sau chẳng  lời chê trách
Cũng thấy đời mình hổ lắm thay!

Trần Ngân Tiêu

*

Xuân Này Vắng Mẹ

Xuân đến thêm buồn nhớ Mẹ yêu
Trời Đông giá lạnh tuyết rơi nhiều
Xuân đem nỗi nhớ sầu vương vấn
Đón Tết quê người thấy quạnh hiu

Còn đâu hình ảnh Mẹ năm xưa
Bánh mứt rượu ngon chiếc kẹo dừa
Xum họp gia đình ngày Tết đến
Mừng vui nhộn nhịp đón giao thừa

Pháo nổ reo vui khắp xóm làng
Mẹ tôi ngồi gói bánh chưng xanh
Chị lo dọn dẹp, tôi sơn phết
Lối xóm cười vui tiếng rộn ràng

Giờ đón Xuân về vui họp mặt
Lòng buồn thiếu vắng bóng người thân
Mẹ Cha giờ đã ra thiên cổ
Mừng đón Xuân sang thấy ngại ngần

Mẹ đi để lại nỗi đau thương
Đón Tết người vui lại thấy buồn
Tình Mẹ nghìn trùng xa cách biệt
Xuân này đón Tết lệ sầu vương

Năm rồi mừng tuổi Mẹ lì xì
Giờ đón Xuân về lệ ướt mi
Nước mắt chưa nguôi tình Mẫu tử
U hoài kỷ niệm phút chia ly

Xuân này chẳng giống những năm xưa
Vắng tiếng Mẹ yêu, giỡn với đùa
Mẹ chúc chúng con tròn hạnh phúc
Giờ đây buồn tẻ đón giao thừa

Nguyễn Vạn Thắng

*

Nhớ Núi Thương Rừng

Ta vẫn hằng mơ ngày trơœ lại
Thăm rừng Nghi Hạ, núi Nghi Sơn
Núi đứng chờ ai khô lệ đá
Rừng xưa mấy độ lá thu rơi.
Mưa có buồn hơn trên xóm vắng
Nắng có vàng thêm những buổi chiều
Ta đi tuyết đổ lên đời trắng
Mưa buồn như mắt mẹ đêm khuya.
Chùa xa ai giục hồi chuông đổ
Hay tiếng ru con dưới mộ phần
Caœ đời ta chưa yên giấc nguœ
Chập chờn mộng mị trắng thâu canh.
Hàng tre Nghi Hạ còn hay mất
Có phaœi nơi này mẹ gặp cha
Ai uống ngày xưa ly nước vối
Mà nay cay đắng đọng đời ta.
Quê hương, ta sẽ về thăm nhé
Dẫu ước mơ xưa đã tật nguyền
Lưng ta đời chém hàng trăm nhát
Còn đây nguyên vẹn một con tim.
Ta vẫn hằng mơ ngày trơœ lại
Thăm rừng Nghi Hạ, núi Nghi Sơn
Sông Thu nước lớn bao mùa lụt
Có xóa dùm ta những tuœi buồn.
Biết còn chi nữa không Nghi Hạ
Chén rượu hoa niên đã nhạt rồi
Rừng xưa lá đã bao mùa rụng
Lòng người sao còn mãi chia phôi.
Ta sẽ nói gì khi trơœ lại
Nghìn lời không đuœ để quên đau
Giữa một non sông tràn máu lệ
Khóc cười cũng chẳng khác chi nhau.
Phuœi bụi giang hồ trên nếp áo
Ta về như gái khách hoàn lương
Mình ta đứng giữa trời mây trắng
Khóc tuổi xuân phai ơœ cuối đường.

Trần Trung Đạo

*

Nàng Thơ Ai Mời"

Tặng những bà nội-trợ thích làm thơ
Tay anh loạng-quạng lục… nồi
Em còn lục…bát mà ngồi làm thơ
Phải chi lục chảo, lục bơ
Chiên anh cái trứng khỏi mơ bánh xèo
Trường thiên anh cố kỳ kèo
Ngũ ngôn mấy đoạn, cơm treo khổ đời
Gieo chi tứ tuyệt lôi-thôi
Thất ngôn than: Đói lắm rồi em ơi!
Vô ngôn, chẳng dám kêu trời
Nhất ngôn, quân tử không mời nàng thơ
Đi đi! Cho anh được nhờ!
Ngũ ngôn, lục bát mấy giờ… trường thiên"

Á Nghi

*

Câm Nín

Hồn ta câm nín mãi từ lâu
Ngay phút buông tay vỡ mộng đầu
Ngôn ngữ tình yêu thành maœnh vụn
Chỉ còn âm hươœng tặng trao nhau.
Đời ta câm nín để cho em
Vui với âm thanh đếm bạc tiền
Nếu nói trăm câu nghìn tiếng lạ
Người ta sẽ baœo đúng thằng điên.
Ai buồn nghe nữa để phân trần
Vết tích tù đày tạo chứng nhân
Nhưng quá muộn màng phiên phúc thẩm
Thôi đành gặm nhấm một ăn năn.
Xin chôn cái thói xaœo ngôn hồng
Mớ diễn văn dài được tấn phong
Thùng rỗng oang oang lời sắt máu
Khoe là vốn liếng giống Tiên Rồng
Ta sẽ cho hồn nhập Thánh Kinh
Là nguồn ngôn ngữ ngọt Thiên Tinh
Câm đi những cụm từ phù phiếm
Để Hiến Chương Trời được xướng danh.

Lưu Thái Dzo

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Ta Với Người Cùng Một Núi Sông"

Ta với người cùng một núi sông"
Nên thơ như  có ý tâm đồng
Ngươi mang một nỗi buồn xa vắng
Hay  cũng vì  đau một nỗi chung"

Ta chỉ còn quê để nhớ thôi
Bao năm  canh cánh mãi không rời
Tưởng đâu ta sớm… nhưng trời hỡi!
Đời vẫn  lềng đềnh  tựa lá trôi.

Ngươi cũng buồn khi cuối tháng Tư"
Ừ ta cũng nát mộng sông hồ
Dăm câu thơ trút cơn hờn tủi
Chẳng đủ lau khô mắt lệ mờ.

Ta với đời từng  bị xẻ hai
Dù cho thức trắng những đêm dài
Cũng không san  được bờ ngăn cách
Rồi những u tình  biết gửi  ai!

Trần Ngân Tiêu

*

Gửi  Người Cùng Một Bến Sông

Ừ nhỉ mình từ một bến sông!
Bị cơn sóng dập nát tang bồng
Ta nhìn qúa khứ, thân  tàn úa
Ngươi ngắm tương lai, tóc bạc không"
Nhìn trước ngó sau người đổi hướng
Xoay ngang xoay dọc kẻ thay lòng
Ta nâng chén đắng nhìn nhân thế
Biết chỗ nào đây bến đục trong"

Trần Ngân Tiêu

*

Viết Cho Tháng Tư

Lửa bén dần lên …cất ngọn cao
Khói giăng, mây sẫm đậm đen màu
Tuyến đầu Long Khánh quân ta đã
Anh dũng, kiên gan máu lệ trào

Pháo giặc cày hoang nát cửa nhà
Xích tăng rờn rợn nỗi xót xa
Giặc về như kiến… ôi! Man rợ
Lửa đạn ầm vang kinh quỷ ma

Thương người lính chiến miền Nam đã
Thất thế nhưng không chịu  nhục hèn
Dẫu phải lui dần nhưng địch vẫn
Nát tan, chùn bước đã nhiều phen

Trận chiến co dần nhưng binh sĩ
Vẫn ghìm tay súng, ngẩng cao đầu
Một chọi mười thế cờ vẫn vững
Quân lệnh… đành thôi, súng gãy đau!!!

Mỗi năm cứ đến mùa đau nhớ
Lòng xót xa nhìn lịch tháng tư
Kỷ niệm uất hờn đầy kinh sợ
Trời Nam lửa đạn khói mịt mù…

Giặc về gây ngỡ ngàng cho đất
Trời Nam dân chúng vốn hiền hòa
Bao nhiêu man rợ về theo giặc
Xé nát tâm- toàn dân xót xa…

Giặc về như dã nhân từ núi
Vừa dốt, vừa ngu lại huênh hoang
Dân miền Nam làm gì nên tội
Mà giặc về đây dựng “thiên đàng”

Giặc về…trường học thành hoang phế
Thầy giáo lưu đày, chữ nghĩa tan
Sách vở thánh hiền đem ra đốt
Học trò, cô giáo… sống hoang mang…!

Giặc về đạo lý luân thường đổi
Đứa dốt ngu ngồi ghế chăn dân
Bạc vàng một lũ tham không đáy
Giết chóc, tịch thu chẳng ngại ngần…

Giặc về từng lớp trai anh dũng
Dắt díu nhan vào chốn ngục tù
“Lão Hồ sống mãi trong quần chúng”
Toàn quốc căm hờn nhớ tháng tư…

Giặc về cả triệu con Hồng Lạc
Bỏ nước ra đi- chết thảm đời
Biển Đông lộng gió oan hồn khóc
Thượng đế linh thiêng cũng nghẹn lời!

Đất  người sống tạm đời vong quốc
Cứ tháng tư về lại xót đau
Sài Gòn có thực là đã mất
Hòn Ngọc Viễn Đông, nát ý sầu…!

Thy Lan Thảo

*
Bàn Tay!!!

Bàn tay""" Cũng cái bàn tay!
Tay bồi tổ quốc, tay xây sơn hà
Tay hoa gấm thêu nhà, vẽ nước
Tay tài ba đảm lược kiếm cung
Chứ đâu tay lại gian hùng
Giữa tòa xử án, tay bưng miệng người!"
Tay ngăn cản những lời công chính
Tay bất nhân ra lịnh nhốt tù
Độc tài hãm hại người tu
Là tay Việt cộng, tổ sư bạo tàn!!!
Cũng tay ấy, Nam Quan, Bản Giốc
Cắt rời ra triều cống cộng tàu
Nhưng dân, tay lại đè đầu
Và tay bóp cổ để hầu dân câm!
Đấy, tay đảng dã tâm là thế
Đảng giết dân mong để bền ngôi
Tự do, đảng nói ngoài môi
Giữa toà, đảng bịt miệng người.... Dzui không!!!
Hỡi ta, con Lạc cháu Hồng!
Ngồi im, nhìn cảnh bất công, sao đành"""
Đứng lên, đòi lại cho mình
Tự Do, Dân Chủ, Công Bình, Ta ơi!!!!
BÀN TAY CÔNG ĐẠO đâu rồi"""
Dân chờ TAY dựng xây đời, hỡi TAY!!!

Tha Hương

*
Trả Tôi Ngày Quốc Hận

Đêm 29, ngày ra đi bỏ Nước
Theo đoàn người, đi tìm kiếm Tự Do
Nước Việt tôi tan nát bởi giặc Hồ
Thuyền lướt sóng, về phương trời vô định

Đêm 29, tủi buồn cho số mệnh
Nước vẫn còn, sao nghiệt ngã ra đi
Tháng Tư đen, dân tôi mắc tội gì "
Bây xâm lược, khiến miền Nam tang tóc

Đêm 29, đêm dài nghe tiếng khóc
Làm sao quên, máu đổ bởi giặc thù
Ngày đau buồn, tang tóc cuối tháng Tư
Ngày tủi nhục, bao trùm lên đất Nước

Bao nhiêu năm, sao còn chưa tỉnh thức
Sao người còn mê muội theo giặc nô
Đã vội quên đồng đội gục dưới cờ
Nay tráo trở, làm bầy tôi Cộng sản
 
Bây chẳng dám vỗ ngực mình tị nạn
Tháng Tư còn khóc hận đã vội quên
Sao bây sống giờ đây một kẻ hèn
Xin hãy nhớ rằng đây ngày Quốc Hận

Nguyễn Vạn Thắng

*

Khóc Người Đáy Biển

(Viết để khóc cho mình vàcho những thuyền nhân kém may mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)

Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn

Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận, chan hòa đại dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi...
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh, chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa

Bóc tờ lịch. Lại Tháng Tư!
Đau tình sông núi làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai"

Ngô Minh Hằng

*

Tứ Tuyệt Tha Hương

Trang thơ khép kín nỗi mong chờ
Nước mắt trong lòng chảy với thơ
Lồng ngực tim mình nghe vỡ vụn
Thương Quê, nhớ Nước đến bao giờ"

Một ánh trăng treo nghiêng giữa trời
Một mình trong tĩnh lặng! Mình thôi!
Sao giăng lấp-lánh đêm thanh vắng
Thấm nghĩa nhớ Nhà, phận nổi trôi

Ý Nga

*

Vô Sản Có Gì Mà Mất

Đất nước chẳng canh tân
Chỉ toàn lo vơ vét
Bằng thủ đoạn bất nhân
Trói, cởi mở rồi... cột

Thương cha Lạc Long Quân
Đem con đi một nửa
Người nào có thiện căn"
Trứng cộng sản mấy đứa"

Thương ơi mẹ Âu Cơ!
Ấp bao trứng tồi tệ
Và mẹ có đợi chờ
Cháu con ươn hèn thế"

Làm toàn chuyện ô nhục
Tội ác chúng thành non
Việt Nam thật vô phúc
Trứng cộng sản nở con!

Đội trên, giết mẹ cha
Đạp dưới, trẻ không tha
Vào được Bộ Chính Trị
Cũng vừa... tan nát Nhà

Ý Nga

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Đồng Lầy

(Tiếp theo số 507)

Đáng thương giữa chốn đồng lầy.
Sậy úa lau gầy, lạc loài thảm hại
Rồi đây, khi mặt trời thức dậy.
Chắc là hoa đã tàn phai.
Chẳng còn được thấy!
Tôi vẫn ngồi yên mơ màng như vậy
Mặc cho đàn muỗi quấy rầy.
Bóng tối lan đầy khắp lối.
Không còn phân biệt nổi.
Trâu hay người lặn lội phía bờ xa.
Gai ốc nổi trên da
Cái họa áo cơm không chừa ai hết!
Buồn nghĩ tới chuyện xưa thần chết.
Cùng lão tiều đốn củi già nua.
Tôi ngước trông xem có một ngôi chùa.
Ngôi chùa đã trở thành huyễn mộng.
Con ác điểu hoài nghi xù đôi cánh rộng.
Truy lùng mồ mả cha ông.
Thánh thất miếu đường xáo động.
Con thuyền chở đạo nghiêng trao.
Sóng gió thét gào, man rợ.
Tiếng sinh sinh nức nở, âm thầm.
Mặt đất tím bầm, tiết đọng.
Lá cờ lật lọng.
Nhân buổi dương tàn âm thịnh cao bay!
Thần tượng cuồng quay, hình thay lốt rũ
Hang Pắc Bó hóa thành hang ác thú.
Bác Hồ già hóa dạng bác Hồ Ly.
Đôi dép lốp nặng bằng trăm đôi dép sắt.
Bộ kaki vàng vàng như mắt dân đen.
Quỷ quái, đê hèn lừa đảo!
Gia tài tra khảo cướp trên tay.
Từ buổi quỷ vương hớn hở mặt mày.
Đứng trước Đảng kỳ trịnh trọng.
Đọc lời khai mạc thuở hoang sơ.
Tụ tập đảng viên đại hội dưới cờ.
Nguyện đem cuộc đời hơi thở.
Đạp bằng, phá vỡ.
Ngàn năm văn hiến ông cha.
Ảo vọng dựng lên một thứ sơn hà.
Mê muội,nặng nề không hề nghiêng ngả.
Nó lùa, nó thả.
Lũ mặt người dạ thú xông ra.
Khiến đồng xa.
Nơi mấp mô mồ mả.
Các hồn ma cũng hả vong linh.
Vì thấy địa ngục của mình.
Còn ít nhục hình hơn dương thế!
Mạng sống không bằng con giun con dế.
Đầu ngửng lên tuy nhìn thấy trời xanh.
Mà chân không thể nào rút khỏi.
Vũng lầy man mọi hôi tanh.
Ma quỉ rình canh, nghiệt ngã.       (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.