Hôm nay,  

Mấy Đứa Ngồi Ngang Bàn

10/02/200700:00:00(Xem: 3692)

Mấy đứa ngồi ngang bàn

Hồi khuya nằm chiêm bao. Tui thấy nhỏ Hồng nhỏ Oanh.

Ủa, sao lạ vậy" Bữa hổm viết về thời gian học trung học ở trường Nguyễn Văn Khuê, tui có nhắc về hai đứa bạn nầy mà hổng thể nào nhớ tên tụi nó, bây giờ tự nhiên cái nhớ lại, nhớ rõ ràng từ chi tiết nữa chớ. Trí nhớ lạ lùng thiệt.

Thôi tui biết rồi. Chắc tại vì bữa trước đi Bolsa mua băng nhạc, gặp bà đó bận cái áo kiểu, cổ lật màu cam đào, cái quần tây màu đen, làm tui giựt mình. Nhỏ Oanh chuyên môn ăn bận như vậy, hồi năm Đệ Tứ Bê Bối (B 4). Nhờ gặp cái màu áo cam hồng đào làm tui nhớ tên nhỏ Oanh liền. Mà hể nhớ tên nhỏ Oanh lôi theo tên nhỏ Hồng vì hai đứa cùng trụ ngay đầu bàn ngang bàn tui ngồi.

Oanh, tên đẹp, người xinh, tánh tình cũng dễ thương. Đã con nhà giàu, đẹp, dễ mến lại học giỏi mới đáng nói chớ. Hổng phải chỉ giỏi môn nầy môn nọ đâu, đằng nầy nó giỏi tất cả. Toán, Việt văn, lý hoá, hình học đại số, môn nào cũng giỏi hết. Kêu bằng nó giỏi đều. Cái đầu nó nằm thăng bằng trên hai cái vai thon.

Từ hành lang bước vô lớp, bước vô cửa ngó qua vai trái là bục gổ bảng đen phấn trắng, ngó thẳng là bàn giáo sư. Phía vai mặt là bàn và băng học sinh ngồi.

Phòng chia ra ba phần. Phần gần cửa, phần chính giữa và phần sát vách tường kế cửa sổ.

Oanh ngồi ngay đầu bàn, khu chính giữa, tui cũng ngồi đầu bàn ngang nó cùng với ba đứa bạn thân, Loan Phụng Cảnh.  Bàn tụi tui đối diện bàn giáo sư, kế cửa sổ. Bàn giáo sư trên bục cao, bàn tụi tui dưới thấp cho nên cứ bị thầy, nhứt là thầy Vẹn dạy toán, vói tay cú đầu hoài (tui bị nhiều nhứt).

Thấy “tứ quái náo Giang Nam” là bốn đứa tui đó, (theo tựa cuốn phim kiếm hiệp Bát quái náo Giang Nam, nói về tám cô nữ hiệp sĩ liếng khỉ khỉ khọt làm tàng xách kiếm bén đi qua tiểu bang Giang Nam mà múa) chí choé chích choè vừa lột củ sắn bỏ vô miệng vừa nhai lách nhách vừa tía lia như lủ quỷ sứ, Oanh hay dòm qua bàn tụi tui, miệng cười cười, nói hiền từ:

- Bàn của bồ vui quá há.

Nó thì không bao giờ tui thấy ăn tạp nhạp như tụi tui đâu. Lúc nào cũng mắt sáng thông minh, chỉ lo làm bài tại chỗ, học tại chỗ, quên tất cả mọi vui đùa.

Có vài đứa nhiều chuyện trong lớp, ganh ghét hay sao mà nói lén sau lưng: “Nhỏ Oanh con nhà bán cá. Má nó vựa cá bên chợ bởi vậy mới giàu thấy cha. Coi bộ diện le vậy chớ mà tanh cá thấy mồ!...”

Tui ngồi ngang nó, có bao giờ nghe mùi gì đâu nà" Thắc mắc!"!.

Ối. Mấy nhỏ nhiều chuyện ganh tị. Thấy ghét. Mình hổng chơi với tụi nó là vừa.
Nhỏ Oanh ăn bận đẹp lắm. Lúc nào cũng quần tây đen, áo sơ mi kiểu với cổ lật. Đủ màu. Mỗi ngày bận một màu. Màu tui nhớ nhứt là màu cam hồng đào vì màu đó làm nổi bật nước da trắng hồng của nó. Tui còn nhớ tui hỏi nó áo may tiệm hả nó nói ừ may tiệm rẽ lắm tiền công có có bốn chục đồng một cái áo hà. (Trời. Bốn chục mà nó nói rẽ. Bốn chục tui may được cái áo dài bằng tơ). Môi lúc nào cũng đỏ, tuy nó có một cái mụt ruồi (hay thẹo", ngay bên màng tang bên trái.) Khi nó day qua nói chuyện với tui thì thường tui thấy bên mặt của nó thành ra tui hổng có hỏi hay dòm cho thiệt kỷ. Cặp mắt hai mí, tóc hớt ngắn kiểu tóc tém văn minh một cây. Tui lúc đó bận áo dài trắng đội nón lá coi cù lần thấy mồ.  Nó lại khen chớ. Ngồi bên bàn nó, cứ xây qua dòm tui từ đầu xuống tới chân rồi khen:

“ Nhìn bộ áo dài trắng của bồ thấy mát con mắt, nhu mì quá hà”

Lúc đó tui nghĩ là nó khen tử tế vậy thôi. Nó đâu có biết chuyện bên lề cái áo trắng đó, tui bận áo trắng vì chỉ có hai cái thay đổi mà thôi, cái nầy giặt cái kia bận, áo màu đâu mà bận"


Hết thẩy quí thầy thương nó lắm. Một bài toán khó, hổng ai giãi được, hỏi hổng ai nhúc nhích, mắt làm bộ ngó chỗ khác, bụng đánh lô tô sợ thầy kêu lên bảng chọc quê thì có nước đội... thì may phước quá, chỉ mình nó dơ tay cao lên quơ quơ khẩn thiết quá thầy đành phải kêu nó lên. Lên bảng nó cầm cục phấn viết trơn tru giãi ngon lành mau lẹ dễ dàng không giọt mồ hôi. Chửng chạc như một cô giáo sư. Khi lớn lên chắc chắn nó phải thành công trên đường sự nghiệp.

Ngồi ngay sau lưng nó là nhỏ Hồng. Nhỏ nầy cũng học giỏi tàn bạo. Nhà cũng giàu tàn bạo. Tánh tình cũng dễ thương tàn bạo.

Nhỏ Hồng thì có mái tóc bum bê, đen huyền như màu mắt với hàng lông mi rậm sụp bóng lên hai gò má hồng hào sức sống mà có một giáo sư còn trẻ lắm, đã nói nhỏ nhỏ với tụi tui là “Hồng có một nét đẹp man dại” (!""")(Người giáo sư nầy bị tụi con trai đồn rùm là thầy chịu chơi thầy chưa vợ thầy hay đi phòng trà, đi mỗi đêm) Chính miệng thầy cũng đã khoe với tụi tui là “bữa đó thầy lên Kontum, Ban Mê Thuộc, nghe nhạc và có nhảy đầm với ca sĩ… Thấy ngừơi đẹp đẻ nổi tiếng vậy mà hôi nách thấy bà !"""! (ca sĩ nầy nổi tiếng lắm, đang sống tại Mỹ nên xin dấu tên)
Nghe thầy nói làm tụi tui nhăn mũi ngó xúông mắc cở muốn chết.

Cũng chính thầy nầy đã có lần hỏi nhỏ Phụng có biết nhảy hông"

Nhỏ Hồng mê nhạc. Giờ nghỉ tụi tui thường hay vừa ăn hàng vừa dở mấy bản nhạc ra rống lên, khi thì đơn rống, khi song rống, khi đồng cả đoàn rống lên cho cả lớp cùng thưởng thức. Vậy mà có khi được vổ tay mới chết chớ. Bị vậy mà tụi tui tưởng mình hay ho lắm, cứ giờ nghỉ là tụ lại rồi rống tiếp. Ngày nầy qua ngày khác.!!!

Có lúc còn tính chuyện lập ban nhạc nữa chớ!

Nhỏ Hồng phục dữ dội. Cô nàng hay xề qua chiêm ngưởng.

Một ngày nọ, nó mời tui thứ bảy tuần đó lại nhà nó dự tiệc sinh nhựt. Nó có mời ban nhạc sống tới để chơi nhạc, dặn tui nhớ đem bản ruột tới ca. Riêng nó yêu cầu tui đừng quên ca bản “Buồn trong kỷ niệm”

Tuổi trổ mả mơ mộng. Nó mê “đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn. Đôi khi nhầm lỡ đánh mất ân tình cũ...”

Y lời hứa, bữa đó tới nhà nó, mới thấy nó giàu bực nào. Đó là một căn nhà xi măng cốt sắt mặt tiền mấy từng lầu. Nó dành nguyên một từng để mở tiệc. Vô là thấy nguyên dàn trống, ghi ta điện, âm pli micro đàng hoàng. Có một cậu giữ trống, đang đánh thùng thùng, in là bản “Portion number 9” một cậu đệm đàn và phần tui biết chắc chắn là sẽ cầm micro ca. Đám bạn nó, đa số biết nhảy, đở khổ cho tui nhờ biết ca nên hổng bị tuị nó lôi ra sàn nhảy.

Thời đó nhạc twist đang tưng bừng khắp nơi.

Tuị nó ra nhảy thấy dẽo hết sức, đã vậy còn có vụ hai đứa cầm cái cây chận ngang cho mấy đứa kia “te” từ từ hạ thấp gần sát sàn nhà nữa chớ.

Tui nhớ rõ rang, Hồng bận áo đầm màu xanh cây có sọc, khúc trên ôn sát một cơ thể nở nang khoẻ mạnh, eo thắt dây nịt, phần dưới rộng, khi nó quay vòng theo điệu nhạc thì cái tùng xòe phùng rộng ra, đẹp như cô tiên.

Đang vui vẻ thì bác trai ba của Hồng bước vô bưng một cái bánh thiệt bự mừng nó rồi bác nói “Các cháu cứ tự nhiên vui vẻ nghe, cần thêm thức ăn nước uống gì cho chị hai hay chỉ đem lên cho nghe…”.

Nghe bác nói chuyện rất giãn dị bình dân như vậy, tại sao Hồng có một lần tâm sự với tui là, Ba nó lúc nào cũng ân hận, cũng tự trách mình, Bác nghĩ là vì lúc làm ăn thương mại bác gây thù kết oán dữ lắm, cũng phải mánh mung, co thể đã làm hại người khác, bởi vậy chắc bị Trời trả báo, con Hồng bị tật nguyền. Nó bị một chân cụt một chân dài. Tui có khuyên nó là hổng phải vậy đâu, mà Hồng cứ buồn hoài vì cái chân tật của nó.

Một ngày rất vui với bạn bè đó, càng làm cho tui hiểu ra, sao trên đời, người nghèo thì nghèo sặc gạch còn người giàu thì giàu nứt vách vậy há"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.