Se Lơng Mặt (tiếp theo)
Loan ngồi xuống ghế.
-Đâu. Tui bậm mề bậm gan hy sinh cái bản mặt của tui cho chị thử. Se đi.
Chị Ngà cười hề hề:
-Gì mà tới nổi phải hy sinh, làm như đi đánh giặc hổng bằng! Ngước cái mặt ngọc lên chút coi. Nữa nằm nữa ngồi coi. Ừa. Nhắm mắt lại.
Loan cự:
- Ủa. Sao bắt nhắm mắt. Tui phải mở đặng tui coi cách làm chớ. Bộ sợ người ta ăn cắp nghề à"
Chị Ngà nĩi:
-Đâu phải. Tui làm trước bàng quan thiên hạ cần gì phải dấu. Biểu nhắm mắt hơng thơi bụi phấn nĩ bay vơ.
-Aaaạ... thì nhắm.
Chị Ngà mở hộp phấn ra cầm cái bơng phấn đắp đắp lên mặt, bứt một sợi chỉ dài cả sải nhập lại một đầu ngậm vơ miệng đầu kia xoắn xoắn lại thành hình số tám rồi bắt đầu ịn lên mặt Loan. Tay vừa xoắn vừa dựt ra. Loan kêu “Ái” một tiếng lớn làm ai nấy giựt mình.
Chị Ngà khựng lại, hỏi:
-Đau hả"
Loan ngồi dựng dậy:
-Tránh ra tránh ra để vơ phịng vệ sinh chút coi.
Ai nấy cùng cười:
-Ủa... đau lắm hả"
Loan vừa đi vừa cằn nhằn:
-Đau té đái.
Thu nĩi, giọng nghi ngờ:
- Đau vậy ai dám làm ta"
Chị Ngà cười:
-Ừa. Lần đầu. Mặt ai mà lơng càng nhiều thì lần đầu càng đau. Ối! như kiến cắn mờ Cĩ đau mới đẹp. Bà nầy dở quá, mới cĩ một chút xíu mà đã la làng .... Thơi, đứa nào ngồi xuống đây cho tui dợt chút coi. Đang hứng.
Thanh mĩc:
-Ủa" sao hồi nảy nĩi ngon, a... tui đâu cần gì dợt... a... mấy người muốn se thì nộp tiền thảo khấu năm tì... a...
Chị Ngà cười:
-Thơi. Nĩi chơi. Ngồi xuống đi, Láng.
Láng rùng mình:
-“Tố che” a “chế”. Ngu sao mà làm nạn nhân" “Ngộ” hổng cĩ lơng. Mặt ngộ tháng nào cũng cạo.
-Chu choa ơi sao dại vậy, ai mà cạo lơng mặt, riết rồi cĩ hàm râu như râu kẽm... thơi thì Thanh, ngồi xuống ngồi xuống.
Thanh ngồi xuống vừa ngồi vừa cằn nhằn:
-Vị bụng chị đĩ ngeo. Nghe bà Loan hú thấy ớn quá.
-Ối bả nhỏng nhẽo.
Nĩi rồi chị Ngà bắt đầu thực hành se lơng mặt lên mặt Thanh. Thanh chịu trận nằm im, hai con mắt nhắm mà thấy mi mắt giựt giựt. Một hơi Thanh nĩi:
-Ngưng ngưng chút coi.
Y ta mở mắt ra, rút tờ khăn giấy chùi ... nước mắt.
Xong cho Thanh rồi Thu nĩi:
-Bà nầy coi da dẻ trắng trẻo vậy mà lơng con như lơng vịt hảng. Đâu chị Ngà để em làm thử coi.
Chị Ngà liếc:
-Hứ. Dử hơng. Làm chung cả mấy năm mới nghe nhỏ Thu xưng em lần đầu tiên. Rồi làm đi.
Thu cũng bứt sợi chỉ cũng ngậm một đầu vơ miệng, hai bàn tay cũng nắm cũng xoắn xoắn cũng ịn ịn cũng dựt dựt cũng rà rà... nhịp nhàng nhịp nhàng... Cả nhĩm thợ đang vắng khách đứng bu xung quanh...
Khải buột miệng:
-Aaaa tơi hiểu rồi. Cĩ gì khĩ đâu nào. Cái mồm làm tổng hành dinh, hai bàn tay như hai con thoi...
Láng nĩi:
-Chaaầ... cái “tổng hành dinh” nầy coi bộ hơi bự.
Ai nầy cùng cười cái khì, Thu cười nhăn răng, sợi chỉ bị sức phì cười bằng hơi, bung ra, nước miếng búng ra... mấy cơ ré lên:
-Ý ẹ... gớm...
Tuấn nĩi:
-Khiếp. Nghề chi nghề lạ.
Thu chu mỏ:
-Ai biểu người ta đang làm mà chọc người ta cười. Làm nghề nầy mà chọc người ta cười là hết kiếm ăn.
-Ai chọc gì đâu nà. Tại you chưa cĩ kinh nghiệm ngậm sợi chỉ. Sợi chỉ phải cắn vơ răng, xoắn sợi chỉ nhiều hơn nữa. Ai mà ngậm nước miếng chèm nhẹp vậy.
Chị Ngà cịn dặn :
-Ai muốn tập thì hả hàm răng cho tui coi. Ừa, răng phải hàm trên cắn thẳng ngay boong xuống hàm dưới cho đều, hoặc hơ hoặc mĩm là khĩ theo nghề, hơi thở phải thơm tho hơng thơi cứ phà phà hơi vơ mặt khách... cĩ đường thổi bả ra khỏi tiệm!
Bữa đĩ người nào cũng miệng cắn sợi chỉ tay xoắn tay kéo tay đĩng tay mở.
Tới giờ đĩng cửa tiệm thì tiêu nguyên ống chỉ của chị Ngà.
Tuấn nhả sợi chỉ ướt mem, thở ra, càm ràm:
-Toi cơng! Tra tấn hàm răng! Mà đếch cĩ se được sợi lơng con!
Chị Ngà cười mĩm.
Chú thích *cám ơn, chị, tơi.
Phú Lâm
Loan ngồi xuống ghế.
-Đâu. Tui bậm mề bậm gan hy sinh cái bản mặt của tui cho chị thử. Se đi.
Chị Ngà cười hề hề:
-Gì mà tới nổi phải hy sinh, làm như đi đánh giặc hổng bằng! Ngước cái mặt ngọc lên chút coi. Nữa nằm nữa ngồi coi. Ừa. Nhắm mắt lại.
Loan cự:
- Ủa. Sao bắt nhắm mắt. Tui phải mở đặng tui coi cách làm chớ. Bộ sợ người ta ăn cắp nghề à"
Chị Ngà nĩi:
-Đâu phải. Tui làm trước bàng quan thiên hạ cần gì phải dấu. Biểu nhắm mắt hơng thơi bụi phấn nĩ bay vơ.
-Aaaạ... thì nhắm.
Chị Ngà mở hộp phấn ra cầm cái bơng phấn đắp đắp lên mặt, bứt một sợi chỉ dài cả sải nhập lại một đầu ngậm vơ miệng đầu kia xoắn xoắn lại thành hình số tám rồi bắt đầu ịn lên mặt Loan. Tay vừa xoắn vừa dựt ra. Loan kêu “Ái” một tiếng lớn làm ai nấy giựt mình.
Chị Ngà khựng lại, hỏi:
-Đau hả"
Loan ngồi dựng dậy:
-Tránh ra tránh ra để vơ phịng vệ sinh chút coi.
Ai nấy cùng cười:
-Ủa... đau lắm hả"
Loan vừa đi vừa cằn nhằn:
-Đau té đái.
Thu nĩi, giọng nghi ngờ:
- Đau vậy ai dám làm ta"
Chị Ngà cười:
-Ừa. Lần đầu. Mặt ai mà lơng càng nhiều thì lần đầu càng đau. Ối! như kiến cắn mờ Cĩ đau mới đẹp. Bà nầy dở quá, mới cĩ một chút xíu mà đã la làng .... Thơi, đứa nào ngồi xuống đây cho tui dợt chút coi. Đang hứng.
Thanh mĩc:
-Ủa" sao hồi nảy nĩi ngon, a... tui đâu cần gì dợt... a... mấy người muốn se thì nộp tiền thảo khấu năm tì... a...
Chị Ngà cười:
-Thơi. Nĩi chơi. Ngồi xuống đi, Láng.
Láng rùng mình:
-“Tố che” a “chế”. Ngu sao mà làm nạn nhân" “Ngộ” hổng cĩ lơng. Mặt ngộ tháng nào cũng cạo.
-Chu choa ơi sao dại vậy, ai mà cạo lơng mặt, riết rồi cĩ hàm râu như râu kẽm... thơi thì Thanh, ngồi xuống ngồi xuống.
Thanh ngồi xuống vừa ngồi vừa cằn nhằn:
-Vị bụng chị đĩ ngeo. Nghe bà Loan hú thấy ớn quá.
-Ối bả nhỏng nhẽo.
Nĩi rồi chị Ngà bắt đầu thực hành se lơng mặt lên mặt Thanh. Thanh chịu trận nằm im, hai con mắt nhắm mà thấy mi mắt giựt giựt. Một hơi Thanh nĩi:
-Ngưng ngưng chút coi.
Y ta mở mắt ra, rút tờ khăn giấy chùi ... nước mắt.
Xong cho Thanh rồi Thu nĩi:
-Bà nầy coi da dẻ trắng trẻo vậy mà lơng con như lơng vịt hảng. Đâu chị Ngà để em làm thử coi.
Chị Ngà liếc:
-Hứ. Dử hơng. Làm chung cả mấy năm mới nghe nhỏ Thu xưng em lần đầu tiên. Rồi làm đi.
Thu cũng bứt sợi chỉ cũng ngậm một đầu vơ miệng, hai bàn tay cũng nắm cũng xoắn xoắn cũng ịn ịn cũng dựt dựt cũng rà rà... nhịp nhàng nhịp nhàng... Cả nhĩm thợ đang vắng khách đứng bu xung quanh...
Khải buột miệng:
-Aaaa tơi hiểu rồi. Cĩ gì khĩ đâu nào. Cái mồm làm tổng hành dinh, hai bàn tay như hai con thoi...
Láng nĩi:
-Chaaầ... cái “tổng hành dinh” nầy coi bộ hơi bự.
Ai nầy cùng cười cái khì, Thu cười nhăn răng, sợi chỉ bị sức phì cười bằng hơi, bung ra, nước miếng búng ra... mấy cơ ré lên:
-Ý ẹ... gớm...
Tuấn nĩi:
-Khiếp. Nghề chi nghề lạ.
Thu chu mỏ:
-Ai biểu người ta đang làm mà chọc người ta cười. Làm nghề nầy mà chọc người ta cười là hết kiếm ăn.
-Ai chọc gì đâu nà. Tại you chưa cĩ kinh nghiệm ngậm sợi chỉ. Sợi chỉ phải cắn vơ răng, xoắn sợi chỉ nhiều hơn nữa. Ai mà ngậm nước miếng chèm nhẹp vậy.
Chị Ngà cịn dặn :
-Ai muốn tập thì hả hàm răng cho tui coi. Ừa, răng phải hàm trên cắn thẳng ngay boong xuống hàm dưới cho đều, hoặc hơ hoặc mĩm là khĩ theo nghề, hơi thở phải thơm tho hơng thơi cứ phà phà hơi vơ mặt khách... cĩ đường thổi bả ra khỏi tiệm!
Bữa đĩ người nào cũng miệng cắn sợi chỉ tay xoắn tay kéo tay đĩng tay mở.
Tới giờ đĩng cửa tiệm thì tiêu nguyên ống chỉ của chị Ngà.
Tuấn nhả sợi chỉ ướt mem, thở ra, càm ràm:
-Toi cơng! Tra tấn hàm răng! Mà đếch cĩ se được sợi lơng con!
Chị Ngà cười mĩm.
Chú thích *cám ơn, chị, tơi.
Phú Lâm
Gửi ý kiến của bạn