Hôm nay,  

Công Cha Nghĩa Mẹ Ơn Thầy

13/06/200400:00:00(Xem: 2703)
tn_06132004_2

Kenny Kim đi câu cá tại bờ biển Long Beach.

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 141/Người viết: HOÀNG KIM

Thi cử xong xuôi thì kỳ nghỉ hè cũng kề cận. Nhìn lại ba em, thấy ông gầy đi tới mấy pound, mới biết, suốt cả năm học vừa rồi, ba em đã lo lắng cho chúng em học hành, ăn uống, sinh hoạt mất bao công sức và khổ nhọc biết chừng nào. Nhưng nụ cười ba em vẫn tươi tắn, đó là nhờ kết quả học hành của chúng em.
Chúng em ngồi lật lại album, xem những tấm hình chụp từ khi còn trong bụng mẹ, chỉ là cái bào thai ngo ngoe được bác sĩ chiếu lên máy điện toán cùng những tấm hình vừa lọt lòng mẹ khoảng vài phút cho đến ngày hôm nay. Chúng em xem lại những video quay lại hình ảnh lúc mới chập chững biết đi và biết gọi tiếng ba tiếng má đầu tiên…Rồi lớn dần lên, đi học, những cuộc thi đua ở trường, học đàn, đi chơi, ở biển, ở núi…
Ba em, em biết nói sao về ba em cho hết lòng của em! Buổi sáng ba dậy rất sớm, lo bữa ăn sáng rồi đưa chúng em tới trường. Mỗi buổi chiều ba đều tới sớm, đứng chờ trước cổng trường để đón chúng em. Thấy chúng em một ngày học hành, nhiều lúc mệt mỏi, ba lấy khăn giặt nước nóng lau mặt và lau cả đến lòng bàn chân cho chúng em. Chưa hết, bắt chúng em uống nước cam tươi do chính ba làm hay ăn một hủ Yoyurt Danon. Mùa nào có trái cây đó, lúc nào ba em cũng tự tay rửa sạch sẽ, cắt sẳn cho chúng em. Bữa cơm do chính ba nấu nướng, dọn lên. Món ăn nào ngon, chúng em ăn thích miệng là ba nhường nhịn, ép chúng em phải ăn cho nhiều. Khi chúng em đã no và khỏe lại rồi thì ba kèm chúng em làm bài tập ở trường, tập đàn, tập hát, vẽ tranh, hoặc đi tập thể dục, đạp xe, bơi lội… Ba luôn luôn bận rộn, ngày nghỉ của chúng em là ngày ba mệt nhiều nhất, giúp chúng em vào internet lấy tài liệu viết project, đưa đi thư viện đọc sách, học tiếng Việt, học đàn và hát, hoặc thăm bà con họ hàng…Hễ lúc nào khó khăn, lúc vui lúc buồn đều có ba bên cạnh. Các bạn có thấy ba của chúng em dễ thương quá chừng, là nhất đối với chúng em không" Đó là chúng em chỉ mới nói về ba thôi, còn má nữa, kể làm sao cho hết. Chúng em thật hạnh phúc có ba có má.


Ở trường em có thầy cô. Các thầy cô chăm chút, thương yêu, dạy dỗ chúng em. Em nhớ tục ngữ Việt Nam có câu: “Không thầy đố mầy làm nên”. Ngoài việc học chữ, chúng em còn được giáo dục trở thành một con người có học, biết cách xử sự để vững chãi bước vào tương lai, mai sau thành người hữu dụng.
Nhất là khi chúng em vào mái trường Roosevelt. Ở đây thầy cô đều tận tâm dạy dỗ, chăm dắt học sinh. Nhà trường lại đầy đủ các phương tiện về máy điện toán, về khoa học kỹ thuật nên chúng em tiến bộ rất nhanh. Gate là một chương trình rất tốt, giúp cho một số học sinh đặc biệt từ 11 tuổi đã có thể thi vào Đại Học mà chỉ ở nước Mỹ mới có, và cũng nhờ ba và thầy cô mà chúng em đã được cử đi thi đại học, mặc dù năm nay chúng em mới 11 tuổi.
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy ví như trời biển. Chúng em thương yêu ba, thương kính thầy cô giáo và tự hứa phải ngoan ngoãn, lễ phép và cố gắng học thật giỏi để mai này thành người tốt, giúp ích cho xã hội cũng là một cách trả ơn cha mẹ và thầy cô.
Kenny Hoàng Kim

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.