Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ

30/06/200100:00:00(Xem: 5046)
Lá đắng Diêu Bông

Nhân đọc bài "Tình yêu trong thơ của người làm thơ" rồi tức cảnh sinh tình

Lên trời hái lá Diêu Bông,
Trời xô em té xuống sông ái tình.
Sầu tư anh hứng riêng mình,
Thương em, mời bạn chén quỳnh rượu tiên
Ái tình sao lắm đảo điên,
Diêu Bông hư ảo theo thuyền ra khơi.
Diêu Bông đâu có trên đời,
Sao Diêu Bông quyến rũ người tôi yêu"
Ngồi trong quán vắng ban chiều,
Nuốt vài giọt đắng trớ trêu lạc loài.

Thày Chạy - NSW

*
Ghét

Tôi ghét cô gái Việt
Vì nàng hay làm duyên
Hay che mái tóc huyền
Má hồng và mắt biếc
Bẽn lẽn chuện hàn huyên.

Tôi ghét cô gái Việt
Hay nói Tây thành Đông
Làm sao tôi hiểu được
Hỡi! Những nàng Đông Phương.

Tôi ghét cô gái Việt
Vì nàng hay lững lờ
Những lần tôi đeo đuổi
Và tỏ vẻ làm ngơ.

Tôi ghét cô gái Việt
Vì nàng như Giáng Kiều
Hay đưa tôi nhiều mộng
Và dấu lòng thương yêu
Trong tranh đời tố nữ
Tôi Tú Uyên khổ nhiều.

Tôi ghét cô gái Việt
Mỗi lúc thêm làm duyên
Không nghe lời tôi nói
Đừng che mái tóc huyền
Để mắt đen biếc lánh
Để má hồng tự nhiên.

Tôi ghét cô gái Việt
Vẫn mong nàng như Kiều
Hãy cho tôi nhiều mộng
Đừng dấu lòng thương yêu
Trong tranh đời tố nữ
Vì tôi đã khổ nhiều.

Anh Hạ - Melbourne

*
Ký ức tím

Gởi MH.

Khi đứng bên giòng sông nở đầy hoa bằng lăng
Anh chợt nhớ đôi mắt no tròn long lanh phiền muộn
Có phải ngày xưa em yêu màu hoa tím
Và những bài thơ dang dở mối tình đầu
Có phải trái tim không chỗ chứa ngọt ngào
Nên vị đắng cuộc đời cứ tràn hoen đôi mắt
Có phải xa nhau mình sẽ nghĩ về nhau đẹp nhất
"Vị hoàng tử trong mơ và nàng tiên bé nhỏ sẽ tương phùng"
Dù bão tố phong ba dù biển có muôn trùng
Họ vẫn là của nhau vẫn ở trong lòng nhau suốt kiếp
Tình yêu nào cũng đẹp
Cũng vữgn bền như nụ hoa thời gian.

Thế còn anh và em"
Ký ức tím - không gian buồn - nhớ thương xa vời vợi
Trái tim mỏi mòn chờ đợi
Một tương lai không có thật trong đời
Hãy trôi đi sông ơi! Những xác hoa bằng lăng tím
Sóng xô niềm lãng quên xuôi ra biển cả
Hạt phù sa hạnh phúc chẳng vun bồi
Trôi dạt con thuyền tương lai cánh bướm rách nát
Chỉ còn lại duy nhất
Đôi mắt em ở lại trong trái tim anh
Em vẫn là hơi thở là không gian xanh
Chôn vùi anh trong nỗi nhớ...

Hà Huy Thanh

*
Vui, buồn hai nét đẹp trong em

(Thương tặng PV)

Em biết rằng em đẹp lắm không
Mày xinh mắt biếc cánh môi hồng
Tâm hồn tư tưởng em cao vợi
Đã khiến lòng anh dậy bão giông.

Hai nét: Buồn vui đẹp diệu kỳ
Đã làm vương lụy khách tình si
Khi vui, dám sánh cùng Bao Tự
Lúc buồn, so được với Tây Thi.

Khi vui rạng rỡ nét xuân hồng
Nụ cười tươi thắm đắm non sông
U Vương đánh đổi bằng cơ nghiệp
Một tiếng cười thôi, đủ thỏa lòng.

Lúc buồn phảng phất nét thu phong
Ưu tư ánh mắt - sắt se lòng
Ngô Vương điên đảo, Phù Sai mất
Khuynh đảo giang san, khách má hồng.

Nụ cười Bao Tự rạng môi em
Mắt lệ Tây Thi thoảng buông rèm
Đoan trang hai nét, cùng khuôn mặt
Chỉ có em, và... chỉ có em.

Trang Lãng Tử

*
Ước mơ hạnh phúc

Tôi ước mơ có một mái ấm gia đình:
Với người vợ hiền có dáng hình xinh xinh,
Nói năng dịu ngọt, hòa điệu tiếng cầu kinh.
Đồng hành, cộng tác và san sẻ ân tình.
Sớm hôm vui vẻ cùng bầy con xinh xắn,
Siêng năng, ngoan đạo... với tâm hồn trong trắng,
Cùng nhau tô điểm gia đình thêm thắm tươi.
Cho dù gặp trăm ngàn cay đắng cuộc đời.
Chồng vợ gắn bó, quyết giữ lời hẹn trao.
Trước tôn nhan Chúa tháng năm nào
Buồn vui, sướng khổ, khỏe đau... dâng tiến Chúa,
Tựa như của lễ... sớm hôm quanh bốn mùa,
Và gia đình muôn đời tôn Chúa làm Vua!
Hỡi bạn tình, em đã hiểu ý ta chưa"
Hãy luôn cùng ta hợp xướng ngợi khen Chúa.
Hạnh phúc thay! Tình ta đầy tràn chan chứa.
Luôn tươi đẹp, tựa mùa xuân không úa,
Bởi em là ta, và ta là em muôn mùa...
Và Chúa chúc phúc cho tình ta muôn thuở!
Chúng con tạ ơn Chúa, Vua của muôn Vua!

Joseph Duy Tâm

*
Lập đông

Còn trời, còn nước, còn non,
Còn Xuân, còn Hạ thì còn Thu Đông.
Mẹ già mỏi mắt chờ trông,
Con đi biệt xứ sao không trở về!


Xuân qua mấy độ ê chề,
Ngày hè nắng hạn, não nề quê hương.
Thu rơi lá úa ngập đường.
Lá rơi gió cuốn theo chân lữ hành...
Lập đông gió rét bên mành.
Đông sầu gặm nhấm trên cành sầu đông...

Việt Nhi

*
Vọng ưu

Tôi xa quê mình tôi xa luôn em
Hai mươi mùa đông đi qua thầm lặng
Bên em bây giờ đang mưa hay nắng
Bên đây quê người tôi sống băn khoăn.

Tôi xa mái trường tôi xa luôn em
Ôm hết nhớ thương sương gió đoạn trường
Cảnh vật còn nguyên con người muôn hướng
Đứa cỏ xanh mồ đứa vẫn tương tư.

Tôi xa cây cầu tôi xa luôn em
Năm tháng vô tư sừng sững phơi mình
Quanh biển tự tình cùng trăng nhấp chén
Tôi vẫn nhủ thầm đừng nhớ hãy quên

Tôi xa cánh đồng tôi xa luôn em
Khói chiều nhẹ buông trong tiếng thở buồn
Sau áng mây mờ tuổi thơ ngồi khóc
Tôi khóc cho người ai khóc cho tôi"!

HPDC

*
Thương tiếc bác Nguyễn Cao Đàm

Tôi đến Úc sau ngày bác Nguyễn Cao Đàm ra đi vĩnh viễn, thật vô cùng thương tiếc, không kịp đến dự lễ tiễn đưa. Đối với tất cả mọi ngừơ VN lớn tuổi khắp năm châu bốn bể, tôi nghĩ không ai không biết tài nghệ của bác qua bao tác phẩm để đời. Tôi xin gửi lời thành thật chi buồn đến gia đình bác và tiếc thương một nhân tài

Ngầm ngùi thương tiếc bác Cao.
Bừng tia flash cuối sắc màu nhạt phai.
Gom vào vạn hạt sương mai
Buông ra tan tác, thở dài hư không.
Hết rồi cái nợ tang bồng.
Giã từ thân xác kiếp tằm nhả tơ.
Nước non vẫn đẹp như mơ,
Ai người ghi lại trời thơ cho đời.
Đưa người vào chốn xa xôi,
Tiễn người vào tận cõi trời mênh mông.
Lạnh lùng giá rét lập đông.
Sụt sùi trời đất chung lòng tiếc thương.

Kim Châu

*
Làm thơ vui sống

Làm thơ nhiều sống nhờ thơ.
Là thơ tôi viết... làm thơ yêu đời...
Chiều nay lại nhớ bao người
Thơ tôi tôi viết... những lời quý yêu...
Nhớ sao" Nhớ một buổi chiều...
Thơ ơi tôi nhớ loay hoay ngoáy dòng.
Tôi vui lại nhớ phượng hồng
Người ơi" Độc giả đọc vần thơ tôi!

Thanh Tương

*
Thuở làm thầy giáo miền xa

Giồng Riềng đây bến sông xưa
Quá giang một chuyến đổ mưa trời chiều
Thạnh Hòa bến vắng đìu hiu
Anh về nơi đó buồn thiu cõi lòng
Anh về vui với ruộng đồng
Làm ông giáo trẻ với bầy em thơ
Trước trường anh đứng ngẩn ngơ
Nóc bay bàn đổ chẳng bờ tường vôi
Sân trường đứng một mình tôi
Trống trường vô học liên hồi gọi nhanh
Biết em cô giáo hiền lành
Quê em cũng miệt thị thành vào đây
Riêng anh là kẻ bị đày
Chẳng còn cán bộ họ hàng quen thân
Có chăng con của ngụy quân
Ra trường chẳng được ở gần mẹ cha
Phải đi thực tế nơi xa
Phải đi lao động gọi là vinh quang
Chúng mình chẳng phải họ hàng
Nhưng cùng hoàn cảnh lang thang chốn này
Dấu mình chờ đợi cơ may
Thôi em ở lại anh bay về thành
Chiều mưa sương khói mong manh
Nhớ em cô giáo hiền lành năm xưa
Qua đò ai đón ai đưa"
Chiều bên sông rộng thấy mưa nhớ người.

Vĩnh Hòa Hiệp

*
Chiều

Bóng chiều mờ hơi sương,
Chiếc lá rơi bên đường,
Phủ trùm màu xám thẫm,
Bao tình sầu hoài hương.

Bóng chiều gợi nhớ thương,
Hồi tưởng chốn sa trường
Thoang thoảng mùi tử khí
Mang đến từ hơi sương.

Chiếc lá ngoài mái hiên,
Lắc lư dáng ngả nghiêng
Mờ mờ trong sương lạnh
Rơi rụng nối tiếp liền.

Nghe thấu chăng lời than"
Và hiểu được tình nàng,
Khung trời đen đen tối
Thuở một mùa xuân sang.

Sài gòn ngày xưa cũ,
Ôm màu đỏ buồn tênh.
Ngập tràn men cay đắng,
Sài gòn biến mất tên.

Chiều ơi rơi chầm chậm,
Mây dừng bước chân mềm,
Chở giùm niềm đau nhức,
Sang tận chốn mênh mông.

Thả hồn bay vơ vẩn,
Cứ ngỡ chốn quê hương!
"Rù rì" phải chăng đó"
Hay "Hải Vân" mây vương"

Thấp thoáng hiện trong sương,
Bóng dáng một Phật đường,
Chuông chùa xuyên tiềm thức,
"Thương tiếc" mãi "Tiếc Thương".

Xa rồi, chiều hoang vắng,
Quay trở lại giòng sông,
Đồng Nai hay Vàm Cỏ"
Ghi khắc sâu nơi lòng.

Tháp Mười trên biển nước,
Vài cụm đất màu xanh,
Chống sào len cỏ dại,
Thuở một chiều chiến tranh.

Gió nhẹ đưa sương rơi,
Mây xám lững lờ trôi.
Lá vàng buồn nhân thế,
Chiều chậm chậm lìa đời.

Từ Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.